Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2091
D ù không cam lòng nhưng anh ta cũng không dám nói gì, lặng lẽ bò dậy, trở lại vị trí của mình.
Trước khi đi, anh ta nhìn Nhiếp Nhiên, phát hiện cô đang cười với mình, cảm giác sỉ nhục và đè nén trong lòng càng tăng thêm.
Chỉ một câu nói mà cô đã đặt bản thân ra ngoài chuyện này, còn để Lý Vọng làm nhục anh ta, trơ mắt nhìn anh ta mất mặt.
Đúng là quá đáng tới cực điểm!
Anh ta hận đến nỗi có thể nghiền nát rằng, oán hận lườm cô, không cam lòng rời đi.
Nhiếp Nhiên khẽ cười, lại bắt đầu huấn luyện.
Đến lúc huấn luyện xong đi ăn tối, Triệu Thiển Mạch kể lại chuyện lúc chiều sinh động như thật cho những chiến hữu không biết nghe.
Những người đó đều là nữ binh, nghe thấy thế đều cảm thấy Tô Bách đúng là kỳ lạ, quả nhiên tâm lý có vấn đề, còn bảo Nhiếp Nhiên cẩn thận Tô Bách, sau này thấy anh ta thì tránh xa ra.
Chuyện nhỏ này giống như ném một hòn đá nhỏ xuống mặt nước yên tĩnh, gợn lên chút sóng, cuối cùng cũng yên ả lại.
Nhưng Nhiếp Nhiên rất rõ với tính Tô Bách mà chịu thua thiệt hai lần liên tục như vậy sẽ không thể nào dùng tay. Cô tin không bao lâu nữa, anh ta nhất định sẽ gây ra rắc rối mới.
…
Chạng vạng tối đầu thu, mới ăn cơm xong mà sắc trời đã bắt đầu tối dần.
Nhiếp Nhiên ăn xong trước những nữ binh kia, cô nói với bọn họ mấy câu rồi rời phòng ăn, đúng lúc gặp Uông Tư Minh ở cửa.
Hai người cùng đi ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện.
Tuy hai người huấn luyện cùng nhau nhưng không trao đổi gì nhiều, lần nói chuyện trước đây còn là từ khi Dương Thụ bị phạt.
“Gần đây Tô Bách thật thảm.” Uông Tư Minh cười nói.
Nhiếp Nhiên nhướng mày, nghiêng đầu nhìn anh ta: “Anh muốn hỏi cái gì?” Uông Tư Minh giải thích: “Tôi không muốn hỏi gì cả, chỉ muốn nói là cô làm hay lắm.” Nhiếp Nhiên cười: “Cảm ơn.” “Nhưng khoảng thời gian này không khí trong phòng Tô Bách rất nặng nề, nghe nói có một nam binh còn vì chuyện này mà mâu thuẫn với cậu ta.” Uông Tư Minh ở cạnh phòng Tô Bách nên rất dễ nắm bắt được tình hình phòng bên.
Nhiếp Nhiên cười trêu: “Anh thích hóng chuyện như vậy từ lúc nào thế?” “Hết cách rồi, ai bảo thủ đoạn của cô đặc sắc thể.” “Xem ra đây là vinh hạnh của tôi rồi.” Tới chân toàn ký túc xá, đột nhiên nghe thấy ở cầu thang cách đó không xa có tiếng động, hình như là tiếng chậu rửa mặt rơi xuống. Sau đó là tiếng người ầm ĩ, Nhiếp Nhiên và Uông Tư Minh chỉ láng máng nghe thấy là tiếng hai người đang cãi nhau.
Không lâu sau, tất cả nam binh nữ binh đều nhao nhao chạy đến.
Uông Tư Minh tò mò túm lấy một nam binh, hỏi: “Có chuyện gì thế?” Nam binh kia trả lời: “Hình như là Tô Bách đánh nhau với người khác ở cầu thang.” Nói xong liền chạy vội đi.
“Đang yên đang lành sao lại đánh nhau nữa thế?” Uông Tư Minh cau mày không hiểu.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng lên tiếng: “Có phải là Dương Thụ không?” Uông Tư Minh lắc đầu: “Không thể nào, lời cô nói có tác dụng hơn lời sĩ quan huấn luyện nhiều, sao cậu ta còn đánh nhau được?” Ở trong mắt Dương Thụ, Nhiếp Nhiên còn hơn cả sĩ quan huấn luyện. Sự tin phục của anh ta đối với Nhiếp Nhiên từ trước đến nay không phải dùng đúng sai để cân nhắc.
“Thế thì là ai được?” Nhiếp Nhiên đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không phát giác ra suy nghĩ của Uông Tư Minh.
“Nhiếp Nhiên!” Manh Nhiễm Nhi cầm một túi đồ lớn chạy đến chỗ cô.