Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2090
LẠI ĐÁNH NHAU?
Họ muốn xem xem liệu cô có nhận lời khiêu khích của Tô Bách không.
Bọn họ cảm thấy khả năng Nhiếp Nhiên đồng ý khá lớn vì dù sao mọi người cũng đều còn trẻ, dễ kích động.
Vốn tưởng được xem một vở kịch hay, không ngờ Nhiếp Nhiên chỉ cười: “Thế thì để tôi đi hỏi sĩ quan huấn luyện Lý trước xem thầy ấy có đồng ý cho chúng ta huấn luyện chung không, nếu không tôi sợ bị sĩ quan huấn luyện Lý trừ điểm do đánh nhau thì sẽ không hay.”
Người xung quanh đều thất vọng, nhưng mấy người Uông Tư Minh cách đó không xa lại thở phào nhẹ nhõm.
Trời mới biết bọn họ sợ Nhiếp Nhiên đồng ý thế nào.
Đến bây giờ bọn họ vẫn còn nhớ như in chuyện của Trần Duyệt năm đó cùng với khuôn mặt biến dạng của cô ta.
Bọn họ rất sợ Nhiếp Nhiên đồng ý, sau đó đánh tên Tô Bách không biết tốt xấu này một trận rồi bị đá ra khỏi đây, thế thì không đáng.
May mà từ sau khi vào Quân khu 9, cô đã bắt đầu khiêm nhường hơn.
Hình như Tô Bách đã sớm biết câu trả lời của cô, anh ta nhìn Lý Vọng đang theo dõi binh lính khác huấn luyện ở xa, cười châm biếm: “Sĩ quan huấn luyện đang bận trông người khác rồi, cần gì phải nói với thầy ấy, hơn nữa thầy ấy sẽ không chú ý tới chúng ta, đến lúc chú ý thì chúng ta cũng huấn luyện xong rồi.”
Anh ta nghiến răng gần hai chữ huấn luyện, rõ ràng là có hàm ý khác.
Nhiếp Nhiên híp mắt lại, nhưng vẫn cười trả lời: “Vậy cũng không được.”
Tô Bách càng thêm ngông cuồng, đi đến trước mặt cô, cười lạnh: “Nói thật đi, là cô không dám đúng không?”
Triệu Thiển Mạch thấy Nhiếp Nhiên không trả lời mà Tô Bách lại đang thầm đắc ý thì chất vấn: “Tôi nói này, có phải anh có vấn đề không hả? Mấy ngày nay đâu đâu cũng toàn lời đồn liên quan đến anh, cho dù
Nhiếp Nhiên không dám đánh với anh thì đã sao? Ai biết được liệu anh không đánh lại rồi có cởi quần không?”
Mọi người đều phì cười.
Vẻ mặt Tô Bách trở nên dữ tợn, anh ta bước đến phía Triệu Thiển Mạch lớn tiếng mắng: “Cô nói linh tinh cái gì đấy hả?”
Triệu Thiển Mạch lui về phía sau một bước: “Này! không phải anh định đánh nữ binh chứ?”
Tô Bách dừng ngay lại: “Có!”
Lý Vọng quay lại nhìn thấy cảnh tượng bên này bèn quát lớn: “Mấy người không huấn
luyện mà làm gì đấy?”
Nhiếp Nhiên, Tô Bách, Triệu Thiển Mạch xếp thành một hàng, đứng đối mặt với Lý
Vọng: “Báo cáo sĩ quan huấn luyện, Tô
Bách thấy kỹ thuật đánh đối kháng của tôi và Triệu Thiển Mạch không đúng nên tốt bụng tới hướng dẫn chúng tôi.”
Tô Bách hơi ngẩn ra, anh ta không ngờ
Nhiếp Nhiên lại nói thế, nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười quen thuộc của cô, tim anh ta thắt lại.
Không ổn rồi!
Cô lại định làm gì mình rồi!
Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu đã thấy Lý Vọng lạnh lùng nói: “Xem ra cậu đã hiểu kỹ thuật đánh đối kháng đến mức có thể dạy người khác nhỉ? Vậy không bằng chúng ta đánh một trận đi.”
Tô Bách nuốt nước miếng.
Lý Vọng cau mày lại, quát: “Mau lên!”
Tô Bách trả lời: “Rõ…”
Kết quả đương nhiên không có gì ngoài ý muốn, Tô Bách thua. Chỉ có hai mươi chiêu ngắn ngủi, anh ta đã bị Lý Vọng đánh nằm bò dưới đất.
Lý Vọng hừ lạnh: “Có một chút năng lực như vậy mà đòi hướng dẫn người khác, không biết tự lượng sức mình.” Nói xong anh ta quay sang mắng người xung quanh:
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi huấn luyện đi! Ai không hoàn thành huấn luyện trong thời gian quy định thì buổi tối tập thêm cho tôi!”
Đám người kia vội vàng tản đi. Triệu Thiển
Mạch nhân lúc Lý Vọng không chú ý cũng khinh thường phụ họa: “Không biết tự lượng sức mình.”
Câu này giống như vả thẳng vào mặt Tô
Bách.