Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2089
CHỦ ĐỘNG KHIÊU KHÍCH
“Chiêu này của cô không đúng.”
Nói rồi cô đứng cạnh Triệu
Thiển Mạch, bắt chước động tác vừa nãy, dùng cách thức khác biểu diễn một lần:
“Cô xem, nếu như là thế này thì tôi sẽ thua cô. Nào, cô thử với tôi một lần đi.”
Triệu Thiển Mạch cau mày, cảnh giác hỏi:
“Tự dưng cô dạy tôi làm gì?”
Nhiếp Nhiên cười: “Tại sao không thể dạy, chúng ta là chiến hữu mà?”
Lời nói hoàn mỹ không hề sơ hở khiến
Triệu Thiển Mạch không phản bác được, cô ta chỉ có thể học theo cô, học rồi đúng là cảm thấy tiến bộ không ít.
Ban đầu Triệu Thiển Mạch khá cảnh giác với Nhiếp Nhiên, cảm thấy tự dưng cô tốt bụng thì không phải chuyện tốt nên mới không gần gũi. Nhưng chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi học được mấy chiếu, cô ta đã xếp Nhiếp Nhiên vào trong hàng ngũ chiến hữu tốt.
Lúc nghỉ ngơi, cô ta tò mò hỏi: “Nhiếp
Nhiên, sao tôi lại cảm thấy cô như biến thành một người khác thế?”
“Đúng đúng đúng, tôi cũng có cảm giác này.” Manh Nhiễm Nhi phụ họa.
Nhiếp Nhiên quay sang cười hỏi bọn họ:
“Sao lại nói thế?”
Triệu Thiển Mạch nhảy lên xà kép ngồi, cảm thán: “Trước kia cô không bao giờ nói chuyện với chúng tôi, luôn tách biệt với mọi người, bây giờ lại lấy nước, còn dạy tôi mấy chiếu đánh đối kháng, có cảm giác cô đang hòa nhập dần.”
Nhiếp Nhiên cười: “Tôi đến muộn hơn các cô, huấn luyện dã ngoại không đạt tiêu
chuẩn bị trừ điểm nên luôn chuyên tâm huấn luyện, bây giờ về cơ bản đã thích ứng với cuộc sống ở đây, đương nhiên cũng phải nói chuyện với mọi người nhiều hơn rồi, dù sao chúng ta cũng là chiến hữu cùng đơn vị mà.”
Triệu Thiển Mạch thấy cô nói có lý, cũng cổ vũ cô: “Yên tâm đi, còn hơn một tuần nữa, thành tích này của cô nhất định có thể qua được.”
“Đúng vậy, thành tích của cô không kém, yên tâm đi.” Manh Nhiễm Nhi cũng khích lệ cô.
Nhiếp Nhiên cười gật đầu: “Hy vọng là thể.”
Trừ Lý Kiều ra, Nhiếp Nhiên nhanh chóng hòa nhập với tất cả các nữ binh.
Lý Vọng rất kinh ngạc, không hiểu tại sao tự dưng Nhiếp Nhiên lại thay đổi tính cách, hòa hợp với mọi người như vậy. Nhưng anh ta có thể chắc chắn cô có mưu đồ.
Trên thực tế thì đúng là thế thật.
Mục đích cô qua lại với đám người này chính là để điều khiển chiều hướng dư luận.
Bây giờ chuyện của Tô Bách vẫn sôi sùng sục, mà cô lại vừa mới được tẩy trắng, bây giờ chính là thời cơ tốt.
Cô hoàn toàn có thể mượn miệng của những nữ binh này, lợi dụng thân phận bị hại khoảng thời gian trước để lời đồn càng lan rộng hơn.
Ai bảo lời đồn và hóng chuyện là thứ dành riêng cho phụ nữ chứ?
Nhiếp Nhiên tính toán tất cả trong lòng, hơn nữa còn áp dụng vô cùng thuận lợi.
Tô Bách bị lời đồn hành hạ đến sắp điện nhìn thấy Nhiếp Nhiên và những nữ binh kia cười cười nói nói, lửa giận lập tức bùng lên.
Anh ta bị các nữ binh bài xích, bị coi là kẻ thích lộ hàng, còn cô lại nói chuyện vui vẻ với bọn họ đến thế, bảo anh ta nhịn kiểu gì!
Anh ta sầm mặt lại đi đến chỗ cô. Nhưng mới đi mấy bước thì tiếng còi huấn luyện đã vang lên, thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi kết thúc, lại phải bắt đầu huấn luyện đánh đối kháng.
Tô Bách đột nhiên nảy sinh ra một suy nghĩ, cười lạnh đi tới chỗ Nhiếp Nhiên.
“Nhiếp Nhiên, tiếp theo tôi và cô đánh đối kháng nam nữ đi.”
Tô Bách cố gắng cười ôn hòa nhưng Nhiếp
Nhiên vẫn nhìn thấy vẻ lạnh lùng và gian tà trên khóe miệng anh ta.
Định mượn việc đánh đối kháng để dạy dỗ cô à?
Nhiếp Nhiên cười thầm trong lòng, kỹ thuật diễn đúng là kém cỏi.
Không chỉ Nhiếp Nhiên chê anh ta diễn kém, cả mấy nam binh cùng phòng với anh ta cũng thế. Bọn họ rất rõ Tô Bách ghét
Nhiếp Nhiên thế nào, rõ ràng anh ta đang cố ý làm khó cô.
“Tô Bách, tôi và Nhiếp Nhiên vẫn chưa huấn luyện xong, anh đợi lần sau đi.” Vì còn hai chiều chưa học xong nên Triệu
Thiển Mạch đứng dậy nói.
Nhưng Tô Bách hoàn toàn coi cô ta như vô hình, cười khiêu khích: “Chẳng lẽ cô không dám nên tìm cái cớ vớ vẩn này ra?”
Nhiếp Nhiên vẫn ôn hòa trả lời: “Không phải vớ vẩn, mà là tôi và Thiển Mạch vẫn chưa luyện tập xong, sĩ quan huấn luyện
Lý cũng không nói hôm nay huấn luyện nam nữ, cho nên tôi thấy không cần thiết.”
“SĨ quan huấn luyện Lý không nói huấn luyện nam nữ, nhưng thầy ấy cũng không nói là không thể. Không phải là cô không dám đấy chứ?”
Anh ta khiêu khích hết lần này đến lần khác, người xung quanh có ngu thế nào cũng nhìn ra Tô Bách cố ý, ai cũng nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên.