Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2087
CHÓ ĐIÊN CẮN LOẠN
Anh ta cảm thấy hình như mình đã coi thường nữ binh này rồi, chắc chắn trăm phần trăm chuyện này là do cô làm.
Nhưng anh ta không có cách nào giải quyết cả.
Ban đầu vì thấy cô phá hỏng chuyện của mình hết lần này đến lần khác, cộng thêm lời cô nói lúc nhảy dù nên anh ta cứ cảm thấy cô đang châm chọc mình, mới muốn mượn cơ hội chỉnh cô.
Nhưng không ngờ nhìn cô như vô hại mà lại biết hết tất cả.
So với cô, anh ta quá vụng về. Vừa ra tay đã khiến mình bại lộ, cuối cùng còn bị
Dương Thụ đánh cho một trận.
Anh ta càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng bực, nhưng Nhiếp Nhiên vẫn thản nhiên:
“Được rồi, tôi biết một số lời đồn gần đây khiến anh rất phiền não, nhưng mà không sao, tôi cũng từng bị như vậy, cố chịu là sẽ qua thôi.”
Tô Bách chỉ muốn đấm vào gương mặt tươi cười thân thiện của cô một phát. Nhưng anh ta không thể, bởi vì một khi ra tay, anh ta sẽ vi phạm kỷ luật.
Khoảng thời gian huấn luyện tân binh này anh ta đã bị trừ gần hết điểm, nếu còn đánh người, sợ là sẽ bị phạt thẻ đỏ mất.
Cho nên anh ta chỉ có thể siết chặt tay trợ mắt nhìn Nhiếp Nhiên mỉm cười rời đi.
Nhìn thấy nụ cười của cô, chút lý trí cuối cùng của Tô Bách hoàn toàn sụp đổ.
Anh ta cảm thấy cho dù không đánh được cô thì cũng không thể để cô và Lý Vọng đắc ý, vì thế vội đi nhanh về ký túc xá.
Cửa phòng bị đẩy mạnh phát ra tiếng vang lớn làm các chiến hữu đang chuẩn bị ngủ giật mình.
“Sao thế, có phải cậu vừa đi làm gì không?”
Nam binh kia nhảy xuống giường hỏi.
Tô Bách đấm mạnh lên bàn, tức giận nghiến răng gằn từng chữ: “Là Nhiếp
Nhiên, là một tay cô ta bày mưu tính kế, là cô ta tìm Lý Vọng cố ý nhắm vào tôi! Cô ta đang trả thù tôi! Tôi phải viết báo cáo nộp cho Tiểu đoàn trưởng để Tiểu đoàn trưởng phân xử.”
Nói rồi anh ta ngồi xuống lấy giấy bút ra bắt đầu viết.
Đám người kia vội khuyên nhủ: “Tiểu đoàn trưởng rất bận, sao để ý cậu được, cậu nói
Nhiếp Nhiên trả thù cậu, có chứng cứ không?”
“Đúng thế, cậu có chứng cứ xác thực không?”
Tô Bách tức giận nói: “Đương nhiên có rồi!
Ngày nào Lý Vọng cũng phạt tôi bò ở hố cát, nhưng với người khác thì lại khác, đây không phải là chứng cứ à?”
Nam binh kia trợn mắt: “Đại ca, tôi thấy cậu giận đến hồ đồ rồi, Lý Vọng phạt cậu bò là do cậu làm sai, đây đâu thể coi là chứng cứ.”
Binh lính phạm lỗi bị sĩ quan huấn luyện phạt là chuyện quá bình thường, không thể nói là Lý Vọng cố ý được, như vậy quá khiên cưỡng.
Tô Bách tức giận ném bút lên bàn.
Mọi người trong phòng cũng xúm vào khuyên can.
“Nói thật thì dù Nhiếp Nhiên trả thù cậu đúng là không có gì, dù sao cậu cũng nói cô ấy rình trộm cậu đi vệ sinh, thật ra cậu… rất quá đáng, người ta là con gái mà.”
“Đúng thế, cô ấy bị thế mà vẫn ăn uống huấn luyện như bình thường, không hề bị
ảnh hưởng, đâu có ầm ĩ muốn tìm Tiểu đoàn trưởng khóc lóc kể lể như đàn bà thế.” Một nam binh không chịu nổi bộ dạng của anh ta, đã bao nhiêu ngày vì chuyện này mà không khí trong phòng nặng nề, hại đám người vô tội bọn họ cũng phải dè dặt theo.
Tô Bách đứng phắt lên khỏi ghế, đẩy anh ta: “Cậu nói ai đàn bà! Bây giờ là cô ta hại tôi! Là cô ta cố ý hại tôi!”
Nam binh kia vốn đã chịu đủ anh ta rồi, giờ bị anh ta đẩy cũng nổi giận: “Không phải cậu cũng nói người ta à!”
“Tôi nói cô ta là chuyện có căn cứ, đúng là cô ta nấp ở trong bụi cỏ, tôi đâu có bịa ra, còn người khác đồn đại thành như thế liên quan gì đến tôi!”
Tô Bách đùn đẩy hết trách nhiệm, từ đầu đến cuối không cho là mình sai.
Nam binh kia cười lạnh: “Thế cậu tụt quần không phải là sự thật à?”
Tô Bách siết chặt tay định xông lên nhưng bị người bên cạnh ngăn lại, anh ta như con thú bị nhốt gầm lên: “Tôi bị cô ta hại, nếu như không tại cô ta, sao tôi có thể bị tụt quần ngay trước mặt mọi người!”