Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2086
ANH CÓ CHỨNG CỨ KHÔNG?
Anh ta giống như con mèo bị giẫm vào đuôi, tức giận mắng: “Cậu có ý gì? Tôi đã nói là do dây quần bị đứt rồi, không phải cố ý! Chỉ là trùng hợp thôi, tôi không phải đồ cuồng lộ hàng gì hết!”
“Ý tôi không phải thế, tôi nói là…”
Nam binh kia còn chưa kịp giải thích, Tô
Bách đã kích động nói: “Cậu không có ý đó? Chẳng phải ý của cậu là nhiều người thế mà sao chỉ mình tôi xui xẻo bị tuột quần trước mặt đám nữ binh sao!”
Nói rồi anh ta định xông lên.
Từ Minh Thao nhanh tay ngắn anh ta lại, ấn lên giường, mấy người khác cũng tiến lên giúp: “Được rồi được rồi, cậu bình tĩnh
trước đã. Không phải tôi nói cậu có vấn đề, đương nhiên chúng tôi biết cậu không có sở thích biến thái đó, nhưng mà… liệu có trùng hợp quá không?”
Tô Bách tức giận đỏ mắt: “Ý cậu là sao?!”
“Cậu đừng tức giận, không phải cậu nói cậu vô ý bị tụt quần à, nhưng cậu nghĩ kỹ xem, ngày nào chúng ta cũng huấn luyện, sao quần không tụt bao giờ mà lần này lại thế, nhất định là có vấn đề.”
Tô Bách dịu đi: “Cậu nói là có người động vào quần tôi?”
Nam binh kia cạn lời, buông Tô Bách ra: “Ý tôi là có phải cậu đắc tội với Lý Vọng rồi không?”
Tô Bách ngẩn ra: “Đắc tội với Lý Vọng?
Chuyện này liên quan gì đến Lý Vọng?”
“Cho xin đi, khoảng thời gian này chỉ cần cậu phạm lỗi là thầy ấy phạt cậu bò, những người khác phạm lỗi chỉ bị phạt chạy, thế
này rõ ràng là cố ý, nếu không cậu đâu có dễ bị tụt quần như vậy.”
Tô Bách cau mày: “Tôi không đắc tội với Lý
Vọng, tôi thì có gì đâu mà đắc tội với thầy ay?”
“Cái này thì cậu phải tự hỏi mình rồi.”
Tô Bách cau chặt mày, chìm vào suy tư.
Lý Vọng là sĩ quan huấn luyện, anh ta là binh lính. Trừ thời gian huấn luyện ra, hai người không qua lại gì. Chẳng lẽ gần đây anh ta huấn luyện không nghiêm túc, bị phạt quá nhiều lần nên mới bị thế?
Không, không thể nào, cho dù huấn luyện tệ thế nào thì sĩ quan huấn luyện cũng không thể làm vậy.
Trừ phi…
Trong đầu Tô Bách đột nhiên lóe lên một suy nghĩ.
Vẻ mặt anh ta thay đổi, đứng phắt lên lao ra ngoài, xô ngã người vừa mới đi vào,
nhưng lúc này trong đầu anh ta toàn là chuyện kia, không hề dừng lại.
Mấy người trong phòng vội đi theo, hỏi:
“Cậu đi đâu thế? Này?!”
Đáng tiếc, Tô Bách không trả lời.
Anh ta điên cuồng tìm khắp đơn vị, từ cầu thang, bụi cỏ đến sân thượng, cuối cùng cũng tìm được Nhiếp Nhiên đang nghỉ ngơi dưới bóng cây trong sân huấn luyện.
Nhiếp Nhiên nghe thấy tiếng bước chân, mở mắt ra nhìn phát hiện là Tô Bách, cô mỉm cười: “Tìm được người kia rồi à?”
Tô Bách cười lạnh: “Là cô, là cô bảo Lý
Vọng dùng việc công báo thù riêng đúng không!”
Cô ta đã sớm biết tất cả mọi chuyện từ chỗ
Dương Thụ rồi, sau đó âm thầm nhờ Lý
Vọng trả thù mình. Trước đó Nhiếp Nhiên chỉ nói một câu là Lý Vọng đã nghe cô, bây giờ bảo anh ta hành mình cũng không phải là không thể.
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
Nhiếp Nhiên buồn cười: “Tôi có tư cách gì để Lý Vọng dùng việc công báo thù riêng thay tôi?”
Tô Bách giận đến bật cười: “Ai không biết chỉ một câu nói của cô đã khiến Lý Vọng dừng phạt Dương Thụ, chỉ dựa vào quan hệ này thì muốn hãm hại tôi là việc quá dễ dàng đúng không?!”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, cuối cùng tên này cũng thông minh hơn rồi.
Nhưng rất đáng tiếc là quá chậm.
“Nếu như tôi có thể dùng một câu nói để thầy ấy làm việc cho tôi thì cần gì phải huấn luyện cùng với các anh, vào thẳng
Quân khu 9 là được.” Cô ngồi thẳng lên, cười hỏi ngược lại: “Được rồi, nếu như tôi bảo thầy ấy dùng việc công báo thù riêng, xin hỏi tôi có lý do gì để làm vậy?”
“Cô đừng giả vờ nữa, chắc chắn Dương Thụ đã nói hết với cô rồi.” Tô Bách giống như nhìn thấu kỹ thuật diễn vụng về của cô, tức
giận nói: “Nhưng tôi nói cho cô biết, những gì Dương Thụ nói chưa chắc đã đúng hết!
Cô đừng có nghe từ một phía! Những gì cậu ta nói đều không phải thật, không có chứng cứ gì để chứng minh cả.”
“Vậy ý của anh là tôi nên nghe anh à?”
Nhiếp Nhiên vẫn cười.
Tô Bách gật đầu: “Dĩ nhiên rồi, tôi là người trong cuộc, tôi có quyền lên tiếng nhất!
Những chuyện cậu ta nói đều không có chứng cứ, bịa đặt.”
Nhiếp Nhiên chậm rãi đứng lên: “Thế thì anh nói tôi bảo Lý Vọng dùng việc công báo thù riêng, anh có chứng cứ không?”
Tô Bách ngẩn ra:
Nhiếp Nhiên mỉm cười, vỗ vai anh ta, nhẹ giọng nói: “Nếu không có chứng cứ thì anh cũng đừng nghe người khác bịa chuyện.”
Lúc này ánh sáng cuối cùng đã bị màn đêm nuốt mất, nụ cười của cô u ám dưới đêm đen làm anh ta nuốt nước miếng.