Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2084
ĐÁ PHẢI MIẾNG SẮT
Lý Vọng nhìn theo bóng lưng cô rời đi, thầm cảm thán may mà mình không động đến cô.
Từ khi quen cô, anh ta đã biết cô không dễ dây vào. Không ngờ vào Quân khu 9 rồi cô lại thay đổi, khiêm tốn đến mức gần như không có cảm giác tồn tại.
Trông cô rất dễ bắt nạt, nếu không Tô Bách cũng sẽ không ngu dốt dám động vào cô.
Nhiếp Nhiên là người không quan tâm đến cái nhìn của người khác. Đừng nói cô không phải là người thích tình trộm, cho dù phải thì cô cũng chẳng có gì mà sợ.
Mà Tô Bách lại khác, anh ta là một người bình thường, đương nhiên không chịu nổi
người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, bịa đặt tin đồn nhảm sau lưng mình.
“Nhường đường chút.” Đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì một giọng nói đột nhiên vang lên làm anh ta giật mình.
Không biết Lý Kiêu đã đứng sau lưng từ lúc nào, y như một linh hồn.
Lý Vọng lui về phía sau một bước, cau mày hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
Lý Kiêu lạnh lùng nói: “Đây là con đường duy nhất về ký túc xá nữ.”
Lý Vọng nhìn xung quanh, quả nhiên anh ta đang đứng trên lối đi về ký túc xá nữ.
Anh ta lúng túng gãi đầu, nghiêng người đi ấp úng nói: “À… cô… cô đi đi.”
Lý Kiêu khẽ gật đầu với anh ta rồi đi lên.
Nhưng vừa mới đi ngang qua, cô lại đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn anh ta: “Sĩ quan huấn luyện Lý, tôi cảm thấy thầy là sĩ
quan huấn luyện nam thì không nên đứng đây.”
Giọng cô vẫn lạnh nhạt như mọi khi nhưng
Lý Vọng cứ cảm thấy là lạ.
“Đợi đã, cô có ý gì? Sao tôi lại không nên đứng ở đây?”
Lý Kiêu trả lời: “Ý trên mặt chữ.”
Lý Vọng cứ cảm thấy đang bị châm chọc, tức giận: “Đồng chí Lý Kiêu, vậy phiền cô giải thích cho tôi ý của mấy chữ này.”
“Nhất định phải giải thích à?”
“Nhất định!”
Lý Kiều lạnh lùng nói: “Ý là, cẩn thận thành Tô Bách thứ hai.”
“Cô!”
Lý Vọng tức giận trợn mắt, Lý Kiêu lạnh lùng nhắc nhở: “Là thầy bảo tôi nói.” (3
“Cô…”
“Tôi phải về nghỉ ngơi rồi, tạm biệt sĩ quan huấn luyện.”
Lý Vọng thật sự không hiểu nổi thái độ của
Lý Kiêu.
Theo lý mà nói Lý Kiêu chững chạc hơn
Nhiếp Nhiên, thích hợp với cuộc sống và huấn luyện ở nơi này hơn. Trong lúc huấn luyện cô cũng rất phục tùng anh ta, không bao giờ chống đối, nhưng vào lúc không có ai lại đối xử với anh ta hoàn toàn khác.
Lý Vọng không hiểu mình đã trêu chọc gì đến cô.
“Cô đúng là…” Lý Vọng tức giận kéo cô lại:
“Cô đừng lúc nào cũng châm chọc tôi nữa, tôi trêu chọc gì đến cô hả, Lý Kiêu?” ?
“Thầy là sĩ quan huấn luyện, tôi đâu dám.”
Lý Vọng bực bội: “Bây giờ không phải là thời gian huấn luyện, tôi không phải sĩ quan huấn luyện của cô, cho nên cô cứ nói thẳng ra đi, tôi đã trêu gì tới cô hả?”