Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2083
GẬY ÔNG ĐẬP LƯNG ÔNG
Mấy ngày sau đó Nhiếp Nhiên vẫn huấn luyện như bình thường, giống như cô chưa hề nói chuyện với Tô Bách, sống rất thoải mái.
Còn Tô Bách thì đúng là xui xẻo.
Ngày nào anh ta cũng phải nghĩ xem tìm ai thế tội cho mình, nhưng lần nào tìm được mục tiêu cũng cảm thấy chưa đủ tốt, chỉ có thể từ bỏ.
Lặp đi lặp lại như vậy khiến anh ta thấy còn mệt hơn huấn luyện, sắp bị suy nhược thần kinh đến nơi.
Lúc huấn luyện anh ta cũng không thể tập trung tinh thần, bị Lý Vọng phạt rất nhiều lần, hơn nữa lần nào cũng rất nặng. Không
biết anh ta bị ảo giác hay là do Lý Vọng thất vọng thật mà anh ta cứ có cảm giác Lý
Vọng đang nhắm vào mình.
Nhưng anh ta có tư cách gì mà nói sĩ quan huấn luyện, chỉ có thể phục tùng thôi.
Sau khi kết thúc một vòng bốn trăm mét,
Tô Bách đang chuẩn bị chui ra khỏi lưới sắt, thầm vui mừng vì cuối cùng cũng sắp kết thúc thì…
Vừa mới đứng lên anh ta đã cảm thấy phần eo mình hơi lỏng, còn chưa kịp cúi đầu nhìn đã thấy các nữ binh xung quanh hét lầm lên, chạy tán loạn không có chút kỷ luật và tổ chức nào.
Anh ta vội cúi đầu nhìn, thấy quần mình đã rơi xuống đất, đến chính mình cũng bị giật mình, đứng ngẩn ra tại chỗ.
Đến khi hoàn hồn lại, phản ứng đầu tiên của anh ta chính là chạy, nhất định phải cách xa đám nữ binh này.
Nhưng anh ta quên mất một chuyện rất quan trọng là vẫn chưa mặc quần lại tử tế, cho nên mới chạy được mấy bước thì lại bị vấp vào quần ngã xuống.
Lý Vọng đi tới nổi giận nói: “Mấy người làm cái gì thế! Bây giờ là thời gian huấn luyện, gào rú cái gì!”
Quần Tô Bách tụt xuống đến tận chân, đang chật vật bò dậy, Lý Vọng chỉ Tô Bách quát: “Tô Bách, cậu làm cái gì thế? Bây giờ là thời gian huấn luyện, cậu cởi quần vì muốn đối đầu với tôi chứ gì? Hay là muốn tiếp tục chịu phạt?!”
“Không phải thế, tôi…” Tô Bách trầy trật bò dậy, hai tay giữ lấy quần, trông rất thảm hại.
Mặt Lý Vọng đen như than: “Tôi ra lệnh cho cậu mặc ngay quần vào, sau đó chạy phạt cho tôi!”
“Sĩ quan huấn luyện, tôi…”
Tô Bách đáng thương còn chưa kịp trả lời đã thấy Lý Vọng trợn to hai mắt, chỉ đường chạy ngoài sân huấn luyện, quát lớn: “Mau chạy cho tôi!”
Tô Bách chỉ có thể phục tùng: “Rõ…”
Vậy là cả buổi chiều anh ta cứ vừa giữ quần vừa chạy trước sự bàn tán của tất cả mọi người.
“Trời ơi, Tô Bách thật biến thái, ban ngày ban mặt mà lại cởi quần trước mặt mọi người.” Một nữ binh ghét bỏ nói.
Người khác cũng phụ họa: “Đúng thế, thật biến thái, hại chúng ta cũng bị phạt cùng.”
“Không phải anh ta bị bệnh chứ? Liệu có phải là tên thích lộ hàng không?” Một người hỏi.
“Tôi đoán là thế, nghe nói lần trước anh ta nói Nhiếp Nhiên có sở thích rình trộm nên mới bị Dương Thụ đánh.”
Cái cảm giác có miệng khó cãi đó khiến anh ta cảm thấy rất bực bội.
Anh ta rất muốn nói với đám người kia rằng mình không phải là người cuồng lộ hàng, chỉ là dây quần bị tuột thôi, đó không phải là ý của anh ta.
Nhưng anh ta biết không có ai tin, càng giải thích sẽ càng bị coi là kẻ điên.
Anh ta không biết Nhiếp Nhiên và Lý Vọng đang theo dõi nhất cử nhất động của mình.
“Hóa ra đây chính là mục đích cuối cùng cô bảo tôi phạt cậu ta bò à?” Lý Vọng không tức giận mà chỉ trừng cô: “Đến tôi mà cô cũng kéo vào.”
Chẳng trách mấy ngày trước cô đột nhiên chạy đến thương lượng với anh ta, còn nói cô không muốn nhúng tay vào chuyện của
Tô Bách, sau này chỉ cần mỗi lần Tô Bách làm sai thì phạt vượt chướng ngại vật bốn trăm mét là được rồi.
Triệu Thiển Mạch hô lên: “Không phải chứ? Là anh ta đồn à?! Lời đồn như vậy mà tin được sao?! Một kẻ thích lộ hàng nói con gái nhà người ta rình mình đi vệ sinh, đúng là nực cười.”
Manh Nhiễm Nhi vội vàng nói: “Làm sao có thể tin được, ngay từ đầu tôi đã cảm thấy vô lý rồi, nhìn Nhiếp Nhiên rất dửng dựng với đời, bình thường lại khiêm tốn, lấy đâu ra sở thích đó? Nói không chừng chính là Tô Bách cố ý hãm hại Nhiếp
Nhiên.”
Từ buổi chiều hôm đó, Nhiếp Nhiên đã được rửa sạch tiếng oan. Tô Bách thì bị tất cả nữ binh gán cho cái mác “cuồng lộ hàng”.
Nữ binh nhìn thấy anh ta đều đi đường vòng, đáy mắt lộ ra vẻ ghét bỏ và buồn nôn.
Tô Bách nhìn thấy ánh mắt của bọn họ thì thầm siết chặt tay lại, đấm mạnh vào tường.
Anh ta vốn còn lo cô sẽ làm ra chuyện gì khác thường nên nghe cô nói thế đương nhiên sẽ đồng ý.
Ai ngờ vừa mới được đồng ý, cô đã lén rải đá nhọn vào trong hố cát.
Hôm đó anh ta đã đi kiểm tra, thật sự có rất nhiều đá nhọn bị vùi dưới cát, nhìn là biết bị mài ra.
Ngã một hai lần không sao, nhưng nhiều lần rất dễ cắt rách da thịt, quần áo chứ đừng nói là cắt đứt dây quần.
“Cô đúng là gian xảo, lần này coi như mất hết mặt mũi rồi.”
Lý Vọng cứ nghĩ tới tình cảnh túng quẫn của Tô Bách khi đó là cảm thấy lúng túng thay anh ta.
Nhiếp Nhiên cười lạnh: “Tôi chỉ dùng gây ông đập lưng ông thôi, đây là cái giá anh ta nên trả.”