Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2082
LÀM SAI THÌ PHẢI TRẢ GIÁ
“Chuyện gì?” Nhiếp Nhiên làm như không biết, hỏi.
Tô Bách xoắn xuýt nhưng cuối cùng vẫn nói: “Tôi muốn xin lỗi cô.”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, nụ cười càng tươi: “Ồ? Anh có chuyện gì phải xin lỗi tôi?
Hình như chúng ta không hề qua lại gì mà?”
Tô Bách vẫn ấp úng: “Là… là chuyện lần trước… chuyện đó…”
Anh ta lắp bắp cả nửa ngày trời, Nhiếp
Nhiên mất kiên nhẫn: “Anh còn ấp a ấp úng lãng phí thời gian của tôi thì tôi đi đây.”
“Không không không, tôi nói, tôi nói!” Tô
Bách nói thẳng: “Thật ra thì là thế này, lần trước tôi dẫn theo một nữ binh gặp cô ở cầu thang, sau đó cuộc nói chuyện của chúng ta khiến cô ấy nghi ngờ, cho là tôi và cô có quan hệ gì đó…”
“Rồi sao?” Nhiếp Nhiên hỏi.
Tô Bách tiếp tục nói: “Tôi cũng chỉ thuận miệng nói như vậy chứ không phải là cố ý nhắm vào cô, lúc ấy tôi thật sự không cố ý, chỉ là muốn cô ấy hết nghi ngờ…”
Anh ta lải nhải một đống nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nói vào trọng điểm, Nhiếp
Nhiên dứt khoát cắt ngang: “Rốt cuộc anh đã nói cái gì?”
“Tôi nói lần trước tôi đi vệ sinh ở bụi cỏ vô tình… vô tình gặp cô trốn ở bên trong…”
Anh ta càng nói càng chột dạ, giọng cũng nhỏ đi rất nhiều, liếc nhìn hai bên: “Sau đó chẳng hiểu sao mà có lời đồn là cô thích nhìn trộm người khác. À đúng rồi, vì thế
Dương Thụ còn đánh tôi một trận, cậu ta…
cậu ta có nói chuyện này với cô không?”
Tô Bách cố ý thăm dò, muốn xem cô có biết chuyện này không.
Kết quả…
“Không, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện này.” Vẻ mặt Nhiếp Nhiên không thay đổi, cô khẽ mỉm cười.
Tô Bách vừa não nề vừa vui mừng.
Não nề vì mình tự chui đầu vào lưới, tự tìm đường chết.
Nhưng mừng vì may mà anh ta nói trước
Dương Thụ, có thể được khoan hồng.
“Chuyện này… tôi thật sự không cố ý, có lẽ là những người đó đồn bậy đồn bạ ra, hơn nữa tôi cũng bị Dương Thụ đánh một trận rồi…” Nói tới đây anh ta lại lén nhìn Nhiếp
Nhiên, phát hiện cô đang cười nhạt, vội sửa lời: “Dĩ nhiên trách nhiệm chủ yếu vẫn
là do tôi, nếu không phải tại tôi thì chuyện đó sẽ không xảy ra, tôi rất xin lỗi cô.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Nhiếp Nhiên gật đầu giống như đã hiểu.
Mắt Tô Bách sáng lên: “Vậy cô… tha thứ cho tôi rồi à?”
Nhiếp Nhiên mỉm cười lắc đầu làm Tô
Bách thót tim.
Nhiếp Nhiên nói: “Thế này đi, nếu anh bắt được người đồn chuyện này, tôi sẽ tha thứ cho anh.”
Tô Bách cau mày lại: “Chuyện này… phạm vị rất lớn, hơn nữa cũng không có chứng cứ, bắt kiểu gì được?”
Nhiếp Nhiên cười: “Đây là vấn đề của anh, không phải của tôi.”
“Nhưng mà…”
“Nhớ lấy, là anh có lỗi với tôi. Nếu đã có lỗi thì không thể một câu xin lỗi là xong đúng
không? Không trả giá chút thì sao được?”
Tô Bách cảm thấy lần này mình rơi vào cảnh bế tắc thật rồi. Người nói lời này chính là anh ta, anh ta tự bắt mình kiểu gì?
Hơn nữa vừa rồi anh ta đã đẩy hết trách nhiệm đi, bây giờ làm sao mà sửa lại được?
Nghe ý của cô thì có vẻ cô định làm gì đó với người truyền tin.
Khó lắm anh ta mới thoát thân được, làm sao có thể tự tìm đường chết?
Haiz…
Biết thế đừng tự chui đầu vào lưới thế này.
Nhiếp Nhiên vốn còn định giao chuyện này cho Lý Vọng tự xử lý. Không ngờ tên này lại chủ động tìm tới cửa, còn nghĩ đủ cách đùn đẩy trách nhiệm của mình.
Giao loại người không có trách nhiệm, không có phẩm đức này cho Lý Vọng có lẽ quá hời cho anh ta.