Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2081
SỰ YÊN LẶNG TRƯỚC CƠN DÔNG
Sáng sớm ngày hôm sau, việc huấn luyện vẫn diễn ra bình thường.
Dương Thụ và Tô Bách không phát sinh thêm bất cứ mâu thuẫn gì nữa. Tất cả mọi người ở đây đều biết tối qua Nhiếp Nhiên đi tìm sĩ quan huấn luyện nói giúp Dương Thụ nên Dương Thụ mới không bị phạt nặng nữa. Còn tại sao Dương Thụ đánh Tô Bách thì không ai biết.
Nhưng điểm bọn họ quan tâm không phải đó.
Đối với bọn họ mà nói, Nhiếp Nhiên mới đáng chú ý hơn.
Rốt cuộc cô đã giải thích thay Dương Thụ thế nào mà lại được sĩ quan huấn luyện tha thứ?
Tại sao cô phải ra mặt giúp Dương Thụ?
Tại sao sĩ quan huấn luyện lại nể mặt cô đến thế?
Chẳng lẽ Nhiếp Nhiên có gia thế sâu không lường được?
Tất cả mọi người đều bắt đầu hứng thú với thân phận của Nhiếp Nhiên.
Dù là nhân vật chính, cô vẫn khiêm tốn như bình thường, hằng ngày chỉ biết đến huấn luyện.
Đám người Dương Thụ thấy cô bình tĩnh lại càng bất an hơn. Bọn họ đều cảm thấy với tính cách của Nhiếp Nhiên thì không thể quên chuyện này được, khả năng duy nhất là bây giờ cô đang vạch ra kế hoạch to lớn gì đó. Tất cả chỉ là sự yên lặng trước cơn dông tố mà thôi.
Bởi vì Nhiếp Nhiên đã nhắc nhở từ trước nên không ai dám hỏi nhiều, mà Tô Bách cũng đang cực kỳ lo lắng. Anh ta không biết Dương Thụ có nói chuyện này với
Nhiếp Nhiên chưa, cũng không biết Nhiếp
Nhiên có biết những lời đồn gần đây không.
Một câu của cô có thể khiến Lý Vọng không trừng phạt Dương Thụ nữa, thế thì liệu khi biết được những lời đồn kia, cô có đi nói với Lý Vọng, khiến anh ta mất đi tư cách vào Quân khu 9 không?
Anh ta bắt đầu hối hận sao tự dưng mình lại chọc vào vị tổ tông này.
Ngộ nhỡ nhà cô có thế lực thật, không phải anh ta xong đời rồi à?!
Để bù đắp và khắc phục hậu quả, anh ta liền tìm một cơ hội giải quyết chuyện này.
Tô Bách biết sau bữa cơm chiều Nhiếp
Nhiên luôn tìm một chỗ yên tĩnh ở một mình nên đã tìm khắp những chỗ vắng lặng trong đơn vị.
Lúc anh ta sắp tìm đến gãy chân, cảm thấy có lẽ hôm nay Nhiếp Nhiên sẽ không xuất hiện thì lại bất ngờ thấy cô trên sân thượng.
Cô đang nằm đó hóng gió, ánh nắng chiều chiếu lên người cô, trông rất khoan khoái.
Thật ra lúc này Tô Bách cảm thấy cô rất xinh, trừ việc lạnh lùng ra.
Nhưng anh ta đâu còn tâm trạng gì mà tán tỉnh Nhiếp Nhiên, bây giờ anh ta chỉ một lòng muốn giải quyết chuyện này, sau đó đừng đắc tội với cô nữa là được rồi.
Lúc anh ta đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì một giọng nói đột nhiên vang lên: “Sao thế, chúng ta lại gặp nhau à? Có cần tôi đi ngay không?”
Tô Bách ngẩng phắt đầu lên xua tay giải thích: “Không, không phải, không phải, hôm nay tôi không dẫn ai đến đây cả, tôi… tôi đến tìm cô.”
“Tìm tôi?” Nhiếp Nhiên cười khẽ, đứng lên:
“Hình như giữa chúng ta không có gì để nói cả nhỉ?”
Nói rồi cố định rời đi, không muốn ở cùng anh ta một phút nào cả.
Tô Bách ngăn cản: “Không không không, có chuyện, có chuyện.”
Nhiếp Nhiên tỏ vẻ khó hiểu: “Anh chắc chắn có chuyện muốn nói với tôi?” Nói xong, cô cau mày lại, cảnh giác lui về phía sau một bước: “Không phải anh đổi hướng, định tán tôi đấy chứ?”
Tô Bách vội vàng xua tay giải thích: “Không không không, không phải thế, không phải thế, tôi làm sao dám tán cô?”
Nhiếp Nhiên khẽ cười: “Thế anh đến tìm tôi vì chuyện gì?”
“Thật ra thì… hôm nay tôi đến là…” Anh ta lắp ba lắp bắp: “Tôi muốn nói với cô một chuyện.”