Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2079
TÔI LÀ THẦY CỦA ANH TA, ANH TA DÁM KHÔNG NGHE À?
Dương Thụ thấy Nhiếp Nhiên đi đến, hơi ngẩn ra, bước chậm lại.
Ở Quân khu 9 gần hai tháng, trừ hai lần vì lý do sức khỏe của Nhiếp Nhiên ra, bọn họ gần như không qua lại.
Vì bị Nhiếp Nhiên phản đối nhưng anh ta vẫn khăng khăng vào Quân khu 9 nên bây giờ không dám chủ động tìm Nhiếp Nhiên nói chuyện, sợ Nhiếp Nhiên mặc kệ mình.
Bây giờ thấy Nhiếp Nhiên đi đến đây, trái tim anh ta đập điên cuồng, tại cũng ông
ong, đi càng lúc càng chậm, cuối cùng đứng ngây ra tại chỗ nhìn cô đi tới.
So với vẻ bình tĩnh của cô, lúc này nhìn anh ta vô cùng nhếch nhác.
Dương Thụ cúi đầu, không nói gì, giống như một đứa trẻ làm sai.
Nhiếp Nhiên thấy anh ta thế này lại nhớ tới
Dương Thụ cười rực rỡ với mình lúc ở
Quân khu 2. Có lúc cô còn nghi ngờ có phải mình đối xử với anh ta quá hà khắc không.
“Tôi đã biết hết rồi.”
Dương Thụ ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng và căng thẳng.
Anh ta sợ.
Sợ có phải mình làm sai rồi không?
Có phải mình đã tự rước lấy phiền toái rồi?
Có phải mình lại bị bài xích?
Những nghi ngờ này hiện ra rõ ràng trước mắt Nhiếp Nhiên.
“Tôi nhận tấm lòng của anh, nhưng sau này chuyện của tôi anh chỉ cần nói cho tôi biết là được.” Nhiếp Nhiên nói ôn hòa, nhưng thấy Dương Thụ buồn bã chán nản, cô lại bổ sung: “Bây giờ là thời kỳ mấu chốt, lúc đầu muốn vào Quân khu 9 như vậy thì đừng để mình bị đá ra ngoài.”
Sự quan tâm bất ngờ khiến Dương Thụ không phản ứng kịp, anh ta thừ người ra nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên gần nửa phút, cuối cùng mới hoàn hồn lại, vui mừng hỏi cô: “Cô đồng ý cho tôi ở lại Quân khu 9 à?”
Nhiếp Nhiên liếc anh ta: “Anh nói như tôi không đồng ý thì anh sẽ rời khỏi đây ấy.”
Nói xong cô giơ tay vỗ vai anh ta: “Được rồi, đi xin lỗi Lý Vọng đi, đừng ngang bướng với anh ta nữa.”
Cô quay sang nhìn Lý Vọng, Dương Thụ cũng nhìn theo, thấy Lý Vọng đang đứng ở
xa nhìn chằm chằm bên này, anh ta lắc đầu: “Lần này tôi đã chọc giận thầy ấy rồi.”
“Tôi đã giải thích với thầy ấy rồi, bây giờ thầy ấy đang đợi anh đi xin lỗi, mau lên.”
Dương Thụ chán nản: “Có phải tôi lại làm sai rồi không? Xin lỗi cô.”
“Anh xin lỗi tôi cũng vô ích, tôi không có cách nào hủy bỏ trừng phạt giúp anh.
Nhưng khó khăn lắm tôi mới khuyên được thầy ấy, nếu anh còn không đi, lại chọc giận sĩ quan huấn luyện thì tôi sẽ mặc kệ đấy.”
Dương Thụ thấy cô cau mày không vui, vội vàng chạy đến chỗ Lý Vọng.
Mặc dù cô đứng ở xa không nghe thấy
Dương Thụ nói cái gì nhưng lại nghe rất rõ tiếng quát của Lý Vọng: “Cái thằng này, cậu nói sớm một chút không phải là được rồi à!
Sẽ không đến nỗi bị phạt thành như vậy!”
Rõ ràng là đã bỏ qua cho anh ta.
Nhiếp Nhiên cười đi tới.
Lý Vọng thấy cô cười hài lòng, rất tò mò hỏi: “Sao cậu ta lại nghe lời cô thế? Tôi nói mà cậu ta không nghe lấy một câu!”
Thái độ của Dương Thụ phải nói là thay đổi một trăm tám mươi độ, hoàn toàn không còn vẻ bướng bỉnh như lúc nãy nữa.
Nhiếp Nhiên cười đắc ý, nhướng mày: “Phí lời, tôi là thầy của anh ta, anh ta có ngày hôm nay là do một tay tôi đào tạo ra, anh ta dám không nghe tôi à?”
Nghe cô phân biệt rạch ròi giới hạn thầy trò, Dương Thụ im lặng.
Lý Vọng thấy vẻ mặt Dương Thụ cùng với việc Nhiếp Nhiên thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh ta thì lập tức hiểu ngay.
Đâu phải cô đang nói với mình mà là nói cho Dương Thụ nghe.
Lý Vọng tự cho mình là thông minh: “Tôi còn là sĩ quan huấn luyện của cô đấy, ở
đơn vị phải nghe lời sĩ quan huấn luyện.”
“Sĩ quan huấn luyện vô dụng, với anh ta thầy lớn hơn trời, anh bơn bớt lại đi.”
Lý Vọng tức giận giậm chân: “Bớt cái gì!
Chẳng phải cô cũng dưới trướng huấn luyện của tôi, ngoan ngoãn nghe lời tôi đấy à!”
“Được rồi được rồi, biết thầy lợi hại rồi được chưa? Tôi lên tầng nghỉ ngơi đây, hai người cứ tự nhiên.” Nhiếp Nhiên nói xong chuẩn bị về phòng.