Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2067
TRỪNG PHẠT ĐAU KHỔ
Chẳng lẽ cô chọc giận Tiểu đoàn trưởng thật à?
Lý Vọng càng thêm tò mò: “Tại sao cô lại khiến Tiểu đoàn trưởng không vui?”
Nhiếp Nhiên thật sự bái phục độ hóng hớt của anh ta. Cô nhắm mắt lại, không quan tâm đến anh ta nữa.
Lý Vọng chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn nói tiếp thì Phùng Chí đã lạnh lùng nói: “Đến rồi.”
Lý Vọng vẫn tiếc rẻ, lẩm bẩm kháng nghị:
“Phùng Chí, anh đúng là đồ không biết nhìn tình hình.”
chuyện cực kỳ kinh khủng mới khiến Tiểu đoàn trưởng không vui, cho nên sau này đừng có chọc giận Tiểu đoàn trưởng nữa.”
Nói đến câu cuối cùng, Lý Vọng không còn đùa giỡn như lúc nãy nữa mà khuyên nhủ
CÔ.
“Được.” Nhiếp Nhiên thản nhiên trả lời.
Hai người kia đóng cửa lại, tiếng bước chân càng lúc càng xa, cho đến khi hành lang hoàn toàn im ắng.
Nhiếp Nhiên mò mẫm đi về phía trước. Cô đốt cây nến trên bàn lên, lúc này mới thấy rõ hoàn cảnh trong phòng.
Nơi này ngoại trừ một tấm ván gỗ, một bộ bàn ghế gỗ cùng với một cái hố xí đơn giản ra thì không còn gì khác.
Trời nóng nực mà phải ở đây ba ngày đúng là giày vò nhau.
Nhiếp Nhiên khẽ thở dài, thổi tắt nến, nằm xuống tấm ván.
Ba ngày nói dài không dài, nhưng nói ngắn cũng tuyệt đối không ngắn.
Cô nằm ngủ một ngày rồi không ngủ được nữa. Không khí ngột ngạt khiến cô như đang xông hơi, không thể nào ngủ được.
Mỗi ngày, ngoại trừ đợi người ngoài cửa đưa đồ ăn đến để phân biệt được thời gian ra thì không còn biết gì nữa cả.
Ngày nào cô cũng ngẩn người, ngủ, ăn uống. Thỉnh thoảng nhàm chán quá thì cô rèn luyện thân thể, song ở nơi kín mít này, hơi vận động chút là ướt đẫm mồ hôi.
Cô cứ nằm im trên giường như vậy cho đến tối ngày thứ ba, trên hành lang vang lên một loạt tiếng bước chân, sau đó cửa được mở ra.
Lý Vọng vốn tưởng ở trong hoàn cảnh tồi tệ này, cho dù không sụp đổ thì Nhiếp Nhiên cũng mệt mỏi mới đúng. Nhưng khi mở cửa ra, ánh sáng yếu ớt bên ngoài chiếu vào, anh ta thấy Nhiếp Nhiên chẳng khác
gì ba ngày trước. Nhìn cô không giống như bị giam trong phòng tối, mà giống đang nghỉ phép hơn…
Lý Vọng không thể không phục cô.
Nhiếp Nhiên bình tĩnh hỏi: “Đến giờ rồi à?”
Lý Vọng nhướng mày: “Ừ, hết ba ngày rồi, cô có thể ra ngoài.”
Nhiếp Nhiên ngồi dậy, đi giày vào, bước ra ngoài.
Nhiệt độ trên hành lang và trong phòng tối hoàn toàn khác nhau, gió mát thổi tới làm cô nhất thời không thích ứng được ngay.
“Bắt đầu từ ngày mai sau khi huấn luyện bình thường, cô sẽ phải huấn luyện thêm, bây giờ cô về nghỉ ngơi ngủ một giấc đi.”
Lý Vọng từ bi thả cho cô về. Việc huấn luyện tiếp theo sẽ vô cùng khổ cực. Anh ta có thể tưởng tượng ra những ngày tháng đen tối sau này của Nhiếp Nhiên.