Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2066
N hϊế͙p͙ Nhiên dừng bước lại, hỏi Lý Vọng: “Rốt cuộc là sao?” Cô hiểu sức khỏe của mình nhất, lúc nãy ở trong lều bác sĩ đã khám cho cô rồi, sao còn đi kiểm tra toàn diện làm gì nữa?
Lý Vọng mở cửa xe ra, lên xe trước rồi nhìn Nhiếp Nhiên, nói: “Đưa cô vào phòng tối. Tiểu đoàn trưởng dặn không được để lộ ra nên tôi mới kiếm cớ như vậy.” Anh ta ngồi lên ghế lái, đóng cửa xe lại, đặt một tay lên cửa, giục: “Sao thế, chắc Tiểu đoàn trưởng nói với cô rồi chứ?” Nhiếp Nhiên nghe thấy thế mới hiểu ra.
Lý Vọng vỗ cửa xe giục: “Nếu đã biết rồi thì mau lên xe đi, còn muốn tôi xuống mời cô à?” Nhiếp Nhiên cau mày lại, lên xe.
Xe nhanh chóng khởi động, chạy về phía Quân khu 9.
Không có tân binh khác ở đây nên Lý Vọng cũng không bày ra điệu bộ sĩ quan huấn luyện với Nhiếp Nhiên nữa mà khôi phục thành dáng vẻ đùa giỡn như ở trên đảo, nói chuyện với cô.
“Cô đã làm gì mà lại bị Tiểu đoàn trưởng nhốt vào phòng tối thế?” Lý Vọng nhìn Nhiếp Nhiên qua gương chiếu hậu, tò mò hỏi.
Nhiếp Nhiên nhắm mắt dựa vào ghế: “Dĩ nhiên là vì thể lực không đạt tiêu chuẩn nên bị phạt.” Lý Vọng khinh thường hừ một tiếng: “Cô bớt chém gió đi, cô nghĩ tôi ngu à?! Tiểu đoàn trưởng cưng chiều cô thế nào tôi lại không biết chắc? Nếu không phải cô làm chuyện gì quá đáng, Tiểu đoàn trưởng sẽ không đối xử với cô như vậy.” Người sáng suốt đều nhìn ra được Lý Tông Dũng đối xử tốt với Nhiếp Nhiên. Ở trước mặt ông, các sĩ quan huấn luyện đều quy củ, ngay cả đội trưởng Vụ cũng rất kính trọng ông, nhưng thái độ của ông với Nhiếp Nhiên thì hoàn toàn khác.
Không phải vì cô là nữ binh, vì với các nữ binh khác, Tiểu đoàn trưởng Lý vẫn nghiêm khắc như cũ.
Chỉ có ở trước mặt cô thì cho dù sầm mặt, thái độ và khí thế của ông vẫn yếu hơn rất nhiều.
Đủ để có thể thấy ông quý mến nữ binh này thế nào.
Có một dạo anh ta còn tưởng Nhiếp Nhiên và Lý Tông Dũng là cha con, nếu không sao ông lại thiên vị cô đến thế?
Trừ mấy cái nhiệm vụ xuất sắc kia ra, thể lực của Nhiếp Nhiên rất bình thường, tính tình nóng nảy, làm việc có lúc hoàn toàn không quan tâm gì cả, cũng gần như không qua lại với các tân binh Quân khu 9, không có ý thức tập thể.
Nói thật, cô không liên quan gì đến hai chữ “quân nhân” cả.
Nhưng Tiểu đoàn trưởng lại rất yêu thích cô, không có bất cứ lý do gì.
“Ngài ấy cưng chiều tối? Nếu cưng chiều thì đã không ném tôi vào phòng tối khi tôi còn chưa khỏe thế này.” Nhiếp Nhiên bình thản nói, chẳng hề vui vẻ.
Lý Vọng hừ lạnh: “Thôi đi, nếu Tiểu đoàn trưởng không cưng chiều cô thì đã bắt cô chạy năm cây số và bước vịt rồi mới nhất vào phòng tối rồi. Vì muốn có được nghỉ ngơi nên mới nhất cô trước.” Nhiếp Nhiên nhìn Lý Vọng trong gương:
“Phòng tối cũng rất khó chịu.” Bị giam là một chuyện vô cùng đau khổ.
Đâu phải cô chưa bị giam bao giờ. Ở đó không có ngày đêm, trong mấy ngày bị giam đó chỉ có một chút nước uống và đồ ăn, không có ai nói chuyện, không gian chật hẹp, người bị giam lâu rất dễ bị hốt hoảng và có vấn đề tâm lý.
“Cho nên cô đã có lỗi lớn gì mà lại bị nhốt như thế này?” Lý Vọng liền theo đó mà hỏi.
Trò này sao qua được mắt Nhiếp Nhiên, cô cười: “Thầy cảm thấy tôi sẽ nói chuyện Tiểu đoàn trưởng không nói cho thầy nghe à?” Lý Vọng hừ mấy tiếng: “Cô đúng là khiến người ta đau đầu. Tôi đoán do cô không tháo miếng chì trên tay xuống nên chọc giận Tiểu đoàn trưởng. Tiểu đoàn trưởng đối xử với cô cũng không tệ, cô đừng có mà không biết điều, còn làm ngài ấy không vui, cẩn thận bị đá ra khỏi Quân khu 9.” “Được, không có lần sau nữa.”