Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2065
CÓ KẾ HOẠCH RỒI?
Nhưng tay cô ta phải nghỉ ngơi nửa tháng, nếu không sẽ bị phế thật.
“Cô ta cũng đi? Vậy cô có biết cô ta qua đó làm gì không?”
“Không biết, lúc ấy tôi chưa kịp đến gần thì một tổ chức khác đã đến, sau đó xảy ra một trận hỗn chiến, nhưng vì đề phòng bất trắc nên tôi đã bắn chết đám người kia để cho dù Cửu Miêu nói cái gì cũng không truyền được ra ngoài.”
Bởi vì Cửu Miêu và đám người kia đã gặp nhau, cho nên trừ diệt khẩu ra cô không còn cách nào khác. Nhưng không ngờ vì chuyện này mà cô bị Mạc Thừa phát hiện, suýt nữa bị hắn bắt lại.
“Nhưng ngài định giữ cô ta đến lúc nào?
Lần này cô ta đi ra ngoài không ai biết, kể cả ngài cũng không biết, việc này rất nguy hiểm với Quân khu 9.”
Tuy bây giờ mọi người chỉ là tân binh, nhưng dù sao Quân khu 9 cũng là một nơi đặc biệt, dù một lần huấn luyện nhỏ bị tiết lộ ra ngoài cũng sẽ rất nguy hiểm cho binh lính ở đây.
“Muốn động vào cô ta thì lúc nào cũng được, nhưng bây giờ không thể. Tối hôm qua tôi gọi điện thoại cho nó, nó nói có một cách phải cần đến sự giúp đỡ của Cửu
Miêu.”
Giúp đỡ?
Nhiếp Nhiên cau mày, chưa hiểu ngay.
Lý Tông Dũng cười bí hiểm: “Nếu cô ta đã muốn truyền tin tức thì chúng ta sẽ cho cô ta tin tức.”
“Cho cô ta tin tức?” Nhiếp Nhiên nhanh chóng hiểu ra, bật cười: “Xem ra là có kế hoạch rồi?”
Hai người cùng cười nụ cười chỉ có đối phương mới hiểu.
Nhưng một giây sau, Lý Tông Dũng đã cảnh cáo Nhiếp Nhiên: “Cô đừng có định lừa tôi, vừa rồi cô đã nói là về ngoan ngoãn huấn luyện rồi.”
Nhiếp Nhiên cười: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn huấn luyện.”
Thật ra lén chạy ra ngoài cũng rất mệt. Đi đi về về mấy tối liền không được ngủ, từ eo trở xuống mất hết trị giác, lúc nào cũng có thể ngã xuống. Nếu có thể ra ngoài một cách đường hoàng thì ai muốn làm vậy đâu?
Hai người nói chuyện thêm mấy câu rồi Lý
Tông Dũng rời đi.
Mấy ngày liền cô không ngủ, bây giờ tất cả đã kết thúc, dĩ nhiên phải lên giường nhắm mắt nghỉ ngơi rồi.
Đến gần trưa ngày hôm sau cô mới dậy, bác sĩ khám lại cho cô một lần, chắc chắn đã đỡ hơn mới cho cô ra ngoài.
Các binh lính bắt đầu chặt củi nấu cơm.
Nhóm Uông Tự Minh vừa nhìn thấy Nhiếp
Nhiên đã vội đi lên hỏi thăm. Phương
Lượng cũng bê một bát cháo qua. Dáng vẻ lo lắng đó khiến mọi người đều nhìn qua, nhưng trong mắt họ không mấy thân thiện.
Nhất là những nữ binh, thấy Nhiếp Nhiên được đãi ngộ đặc biệt thì đều cảm thấy cô quá nhõng nhẽo.
Nơi này là đơn vị bộ đội, là nơi huấn luyện chứ không phải nơi du lịch, một người không đạt tiêu chuẩn còn được đãi ngộ y như công chúa xuất hành đúng là chướng mắt quá.
Nguồn : we btruy en onlin e.com
Đám người kia có ý kiến nhưng vẫn không nói gì, coi như không nhìn thấy, ai làm việc mình, coi bọn họ như vô hình.
Thực ra mấy người Phương Lượng, Uông
Tư Minh lo lắng cho Nhiếp Nhiên là vì bọn họ hiểu Nhiếp Nhiên, biết cô mạnh mẽ thế nào. Chỉ cần có thể đứng lên là cô tuyệt đối không cho ai đỡ, trừ phi không chịu nổi thì mới như hôm qua.
“Cô có sao không? Bác sĩ nói thế nào?”
Uông Tư Minh hỏi.
“Không có gì…”
Nhiếp Nhiên còn chưa nói xong đã nghe thấy Lý Vọng gọi mình: “Nhiếp Nhiên!”
Tất cả mọi người đều quay sang nhìn anh ta.
Lý Vọng đi đến chỗ cô, nghiêm túc nói:
“Bác sĩ nói cô cần kiểm tra toàn diện, bây giờ đi ngay.”
Nhiếp Nhiên cau mày lại. Bây giờ… đi bệnh viện?
“Mau lên!” Lý Vọng thấy cô đứng im như gỗ, không có phản ứng gì, lập tức giục.
Nhiếp Nhiên theo bản năng hô “Rõ”, sau đó theo Lý Vọng rời đi.
Hai người vừa ra khỏi nơi đóng quân đã thấy có một chiếc xe việt dã chờ sẵn ở xa.