Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2060
THÀNH TÍCH THẾ NÀO?
Trong hầm tối đen, không có gì cả.
Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, vội đi xuống lấy cái túi giấu trong góc ra.
Vừa mới đeo túi lên, cô đã khẽ cau mày lại, cơ thể cứng đờ.
Bên ngoài hầm có tiếng bước chân!
Cô nấp vào trong góc tối, chờ đến khi cửa phòng đóng lại mới chậm rãi thò đầu ra nhìn.
Xác định không có vấn đề gì, cô nhanh chóng bò ra, nhanh chóng treo tường ra ngoài.
Một bóng đen chạy lướt qua trên đường, ra khỏi cổng thôn, hoàn toàn hòa nhập vào
bóng tối.
Để bù lại thời gian bị lãng phí, lấy được đồ xong cô lại vội vàng đến khu huấn luyện.
Trên đường cô không dừng lại nghỉ lần nào, lần theo ký hiệu trên bản đồ mà đi.
Quần áo trên người ướt rồi khô, khô rồi ướt, tóc mái cũng bị mồ hôi làm ướt đẫm nhưng cô vẫn không dám dừng lại, bởi vì thật sự không còn nhiều thời gian nữa.
Bây giờ cô phải trở về điểm Lý Vọng thả cô xuống, nếu muốn đến trong một ngày thì quả thật quá khó khăn.
Cô cứ đi mãi trong bóng đêm như vậy, đến ba bốn giờ sáng ngày hôm sau cũng bình an tiến vào khu huấn luyện.
Đến lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp theo chỉ còn làm thế nào để đến đích thôi.
Nhiếp Nhiên cầm bản đồ đường đi vạch ra từ lúc nghỉ ngơi chiều hôm qua, tiếp tục đi.
Cô vẫn lựa chọn con đường vừa nhanh vừa nguy hiểm như thường lệ. Bởi vì như vậy cô còn có chút hy vọng đạt tiêu chuẩn.
Tuy có cây cối cao lớn che ánh mặt trời gay gắt tháng tám nhưng trong rừng rậm rạp không gió vẫn oi bức như cái lồng hấp,
Nhiếp Nhiện ướt đẫm mồ hôi.
Đi mãi đi mãi, cô cảm thấy mình sắp ngã xuống vì thiếu nước rồi, chỉ có thể tìm nguồn nước nghỉ ngơi một hai phút rồi mới đi tiếp.
Mặt trời càng ngả dần về phía Tây, sắc mặt cô càng thêm nặng nề.
Cô chọn khu vực sát biên giới tương đối nguy hiểm, hơn nữa thời tiết nóng nực, mặt đường khô cạn, bụi đất rời rạc, không để ý rất dễ bước hụt.
Đến đêm sẽ càng khó khăn.
Cô phải bước nhanh hơn, tranh thủ đi hết con đường này trước khi mặt trời lặn.
Nhưng dù sao cô cũng đi bộ, cho dù đi đường tắt cũng cần thời gian nhất định.
Chỉ là thời gian của cô hoàn toàn không đủ.
Đến khi cô đến được điểm đích thì đã muộn bốn tiếng.
Thật ra nếu như cô không lãng phí buổi chiều hôm đó thì hoàn toàn có thể đến nơi trong thời gian dự định.
Nhưng “nếu như” cũng chỉ là “nếu như” mà thôi
Thực tế chính là cô không đến đích đúng giờ, cho nên lần huấn luyện dã ngoại này… không đạt tiêu chuẩn rồi.
Lúc đến điểm đích, cô cảm thấy từ eo trở xuống không còn cảm giác nữa, cơ thể giống như vớt từ dưới nước lên, toàn thân ướt đẫm.
“Nhiếp Nhiên, cô làm sao thế, vẫn ổn chứ?”
Dương Thụ thấy mãi mà cô không đến nên vẫn đợi suốt. Thấy cô như sắp ngã đến nơi, anh ta vội vàng tiến lên đỡ.
Nhiếp Nhiên được anh ta kịp thời đỡ nên mới không ngã thẳng xuống đất. Cô không ngừng thở hổn hển nhưng không nói được chữ nào.
Phương Lượng và Uông Tư Minh nghe thấy tiếng đi ra, thấy Nhiếp Nhiên như sắp ngất đến nơi, ai cũng hốt hoảng chạy tới.
“Sao thế, sao cô ấy lại thành ra thế này?”
“Tôi đi tìm quân y.” Phương Lượng đứng lên.
Lúc này những binh lính đang nghỉ ngơi cũng rối rít chạy ra. Họ thấy Nhiếp Nhiên sắc mặt trắng bệch, không nói được gì ngồi dưới đất, mồ hôi chảy ròng ròng, quần áo và mũ rách nát, vô cùng thảm hại. Tất cả đều thấy khó hiểu, không biết sao cô lại trở thành thế này.
Tiếng xì xào bàn tán của bọn họ đã khiến
Lý Vọng và Phùng Chí chú ý, Lý Vọng tới đây từ sáng, bây giờ thấy Nhiếp Nhiên thế này, anh ta ngẩn ra, cau mày đi tới chỗ cô, nghiêm túc nói: “Đến muộn bốn tiếng, không đạt tiêu chuẩn.”
Nhiếp Nhiên thở hổn hển ngẩng đầu nhìn anh ta, cố gắng đứng lên, yếu ớt nói:
“Vâng.”
Cô không phản bác, chỉ thản nhiên đối mặt.
“Đến rồi đến rồi, bác sĩ đến rồi.” Lúc này
Phương Lượng kéo một quân y chạy tới.
“Trừ huấn luyện dã ngoại ra, có phải có còn làm gì khác không?” Quân y kiểm tra đơn giản cho cô xong rồi hỏi.