Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2059
ÔM CÂY ĐỢI THỎ
Lúc cô theo đường cũ quay về bến xe đã là hơn bốn giờ sáng.
Mùa hè trời sáng rất nhanh, mới hơn bốn giờ mà mặt trời đã ló dần, ánh sáng màu vàng phá tan bóng tối, chiếu sáng cả bầu trời.
Không biết có phải vì đang ở biên giới không mà cô lại cảm thấy yên tĩnh nhìn ngày mới bắt đầu thế này cũng là một sự hưởng thụ hiếm có.
Cô ngồi trong bến xe đợi khoảng nửa tiếng thì có xe đi về vào bến.
Lúc này vẫn chưa đến năm giờ, cô ngồi một mình trong xe, sau bốn năm phút hành khách bắt đầu lục tục kéo lên.
Đến giờ, xe khởi động về nước.
Nhiếp Nhiên ngồi ở hàng ghế cuối cùng, kéo thấp vành mũ, khoanh hai tay trước ngực dựa vào ghế nghỉ ngơi.
Từ khi bắt đầu huấn luyện đến giờ, đã ba đêm cô không được ngủ, đêm đầu tiên đi qua đây, đêm thứ hai giúp dân làng tránh bạo loạn, đêm thứ ba thì bắn nhau, tiêu hao thể năng cực lớn, hơn nữa trong khoảng thời gian này trừ uống nước, ăn một cái bánh bao trong thôn ra, cô không ăn gì cả.
Bây giờ cô cảm thấy hơi mệt mỏi.
Đương nhiên vẫn là một lòng nhất.
Bởi vì về đến nơi, cô phải dùng một ngày cuối cùng để hoàn thành huấn luyện.
Chỉ sợ đến lúc đó cũng chỉ có thể ăn cỏ và côn trùng thôi.
Nhưng ai bảo cô tự chạy đến đây, con đường mình chọn thì có quỳ cũng phải đi hết.
Cô đau đầu và mệt tim ngồi trên xe máy tiếng bình an về đến bến.
Nhưng tới cổng thôn rồi, cô mới phát hiện còn mệt tim và đau đầu hơn.
Bởi vì xảy ra bạo loạn nên mấy nhà trong thôn đổ hết, cần xây và sửa chữa lại, mà trách nhiệm nặng nề này dĩ nhiên rơi vào người Quân khu 9.
Sao cô dám đi thẳng vào?
Cho dù may mắn đi vào không bị phát hiện, nhưng cô vào để lấy túi và quân phục, trừ phi bị mù, nếu không ai cũng sẽ phát hiện ra.
Cô đứng ở cổng nhìn những binh lính đang xây dựng sửa chữa bên trong mà hối hận, sớm biết thế này thì lúc ấy đã lấy đồ ra rồi, thế thì cũng không đến nỗi khoanh tay chịu trói đứng đây.
Không biết trong khoảng thời gian bọn họ đây có phát hiện ra đồ cổ giấu dưới hầm không?
Liệu có phải bọn họ ở lại chờ cô không?
Cô chỉ đành tìm một chỗ nấp chờ trời tối rồi hành động, nếu không bây giờ đi vào là chết chắc.
Vậy là định một ngày rưỡi huấn luyện lại bị lãng phí thêm nửa ngày.
Nhưng không có quân phục và ba lô, cô mặc bộ quần áo này qua đó thì cũng chết.
Hai kiểu chết, cô cảm thấy vẫn nên chọn kiểu đầu, cái sau quá bị động, cái trước có lẽ còn có cơ hội.
Vì vậy, cô quyết định lén rút một tờ tiền mệnh giá nhỏ nhất trong xấp tiền Hoắc
Hoành đưa cho mình tìm một nơi ăn uống, sau đó tìm một chỗ nghiên cứu kỹ địa hình, đến khi trời tối mới vào trong thôn.
Dưới bóng đêm, thôn làng cực kỳ yên tĩnh.
Nhiếp Nhiên lặng lẽ chuồn vào.
Bởi vì tối hôm trước cứu người ở đây nên
rất quen đường, cô đi đến thẳng gia đình kia.
Trước khi vào, Nhiếp Nhiên sợ bên trong có người ôm cây đợi thỏ nên cẩn thận quan sát xung quanh, xác định bên trong không có ai rồi mới lui về phía sau mấy bước, nhảy lên, lưu loát treo tường vào.
Sân nhà yên tĩnh không một tiếng động, trong phòng cũng đã tắt nến từ lâu.
Nhiếp Nhiên đi khẽ về phía hầm thì phát hiện nơi này đã sửa chữa rất nhiều chỗ, ngay cả cái khóa hầm bị cây đổ vào làm hỏng cũng đã được thay mới.
Nhiếp Nhiên căng thẳng.
Nếu như khóa hầm đã thay mới, vậy thì chắc chắn đã có người vào bên trong rồi đúng không?
Có phải đồ của cô cũng bị phát hiện rồi?
Nhiếp Nhiên rụt tay định mở khóa lại, cô rất nghi ngờ cái khóa này có cài đặt cơ
quan, chỉ cần mở ra sẽ có một nhóm người lao ra khỏi phòng bao vây cô.
Sau khi cẩn thận quan sát, chắc chắn không có bất cứ vấn đề gì, cô mới giơ tay ra định mở khóa.
Dù sao đi hay lùi cũng chết, do dự lại càng mất thời gian.
Mở xong, cô thò đầu nhìn vào bên trong.
Kết quả…