Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2053
ôi anh giống như bị điện giật, tất cả lỗ chân lông trên người anh đều giãn ra.
Hoắc Hoành cảm thấy đầu óc mình như ngừng hoạt động.
Nhiếp Nhiên thấy anh cứng đờ, lại dùng thêm sức, thậm chí còn kiễng chân lên hôn anh sâu hơn.
Cô nhẹ nhàng cạy rằng anh ra, đưa lưỡi dây dưa với anh, anh đột nhiên siết chặt eo cô rồi cúi người mạnh mẽ đổi khách thành chủ.
Nụ hôn càng lúc càng sâu, dường như muốn nuốt cô vào trong bụng.
Nhiếp Nhiên bị ép ngửa đầu lên, hơi ưỡn ra sau, bị anh ôm chặt không thể nhúc nhích.
Lúc này cô vô cùng ngoan ngoãn, hoàn toàn phối hợp với Hoắc Hoành, thỉnh thoảng đốt lên chút lửa, đến khi nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của anh, cô mới vội thu tay lại.
Hoắc Hoành giận đến ngứa răng nhưng lại không làm gì được cô, cuối cùng chỉ có thể tức giận cắn cô một cái coi như trừng phạt.
Nụ hôn cuồng nhiệt của anh gần như hút hết toàn bộ không khí trong phổi Nhiếp Nhiên.
Cô chỉ có thể ngoan ngoãn yên lặng chịu đựng sức mạnh và sự bá đạo của anh.
Một lúc sau, Hoắc Hoành đột nhiên dừng lại, buông cô ra.
Anh thở hổn hển, nhìn cô chằm chằm.
“Không tiếp tục à?” Ngực Nhiếp Nhiên cũng phập phồng, biết anh đang kiềm chế nên cố ý cười trêu.
“Em chắc chắn chứ?” Hoắc Hoành híp mắt vào, lại giơ tay ra, xoay người đè cô lên thân cây: “Chắc chắn muốn tiếp tục à?” “Không chắc chắn, không chắc chắn, em sai rồi, em sai rồi được chưa? Anh xem, em làm gì có đủ thời gian, em còn phải về thôn lấy túi với quần áo nữa, không biết có bị phát hiện không.” Nhiếp Nhiên phát hiện ra ngay sự thay đổi trên cơ thể anh nên vội vàng nhận sai.
Hoắc Hoành đáng thương chỉ có thể dựa vào niềm tin và ý chí mạnh mẽ mà kiềm chế, kiềm chế, kiềm chế.
Mãi mà chưa hả giận, anh véo mũi cô một cái rồi mới buông tay, trả lại tự do cho cô.
Nhiếp Nhiên ngoan ngoãn đứng nói chuyện với anh mấy câu. Đến khi thấy anh ổn định lại rồi, cô mới nhìn đồng hồ:
“Không còn sớm nữa, anh mau đi đi. Tuy Mạc Thừa sẽ không đuổi theo những nơi này rất loạn, chắc chắn có không ít kẻ nhòm ngó, anh đưa hàng và thuộc hạ đi đi.” Hoắc Hoành quyến luyến không nỡ xa cô:
“Chúng ta mới gặp nhau chưa được nửa tiếng.” Nói xong anh còn định giơ tay ra ôm cô.
Nhiếp Nhiên nghiêng người tránh đi, đứng vị trí an toàn phía xa cười: “Theo kỷ luật quân đội của anh thì đáng lẽ nửa tiếng này chúng ta cũng không có.” Hoắc Hoành nhìn cô gái đang cười dưới ánh trăng, trong lòng rung động nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh: “Anh nên vui vì em vi phạm kỷ luật à?” Nhiếp Nhiên làm ra vẻ suy nghĩ, gật đầu:
“Vâng, có thể cho là như vậy.” Hoắc Hoành trừng cô: “Còn nói linh tinh nữa thì anh sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.” Nhiếp Nhiên xì một tiếng, nhắc nhở: “Anh đã không phải là cố vấn nữa rồi.” Anh vẫn nghĩ mình là cố vấn hoặc SĨ quan huấn luyện của đơn vị à?
Nhưng Hoắc Hoành lại cười bước đến gần cô, giữ lấy cô, nhẹ giọng nói: “Cho nên anh sẽ đổi cách phạt.” “… Sao trước đây không phát hiện ra bản tính sói đói của anh nhỉ?” Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh.
Hoắc Hoành thân mật cọ vào trán cô, khẽ cười: “Dĩ nhiên rồi, bình thường sói đói đều đội lốt cừu thì mới dễ bắt mồi.” “Thế em là con cừu à?” Nhiếp Nhiên nhướng mày hỏi.
Hơi thở của Hoắc Hoành phả vào mặt cô:
“Không, cừu ngoan ngoãn hơn em nhiều, em là con mèo hoang.” Mèo… hoang?
Nhiếp Nhiên cảnh cáo: “Này! Anh còn không buông tay, cẩn thận mèo hoang cào đấy.”
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com