Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2054
ĐẾN MUỘN RỒI, TẤT CẢ ĐÃ KẾT THÚC
Thấy Nhiếp Nhiên nghẹn họng, cuối cùng Hoắc Hoành mới vui vẻ buông tay ra. Anh biết mình cứ nán lại đây thì Nhiếp Nhiên không thể đi được.
Cô không cho mình đưa đi, còn phải đến thôn lấy đồ, lúc đến khu huấn luyện thể nào cũng sang ngày thứ tư rồi, vậy là chỉ còn một ngày để hoàn thành huấn luyện.
Nghĩ tới đây, Hoắc Hoành lấy một xấp tiền trong túi ra đưa cho cô: “Cho em.”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, nói: “Không cần đâu, hai mươi lăm tệ là đủ vé xe rồi, ở khu huấn luyện em cũng không dùng đến.”
Anh cho cô tiền, ngộ nhỡ cô mua đồ ăn thì khác nào ăn gian lúc huấn luyện?
Lúc cô đang thắc mắc Hoắc Hoành không giống người sẽ giúp mình ăn gian thì thấy anh lườm mình, ánh mắt như nói “đừng có tự mình đa tình”: “Ai nói là anh cho em, anh bảo em đưa số tiền này cho những người dân tặng em quần áo, không phải em về đó lấy đồ à, thuận tiện đưa tiền cho bọn họ, coi như đền bù việc em quấy rầy đi.”
Lúc này Nhiếp Nhiên mới hiểu ra, được rồi được rồi, người đàn ông ẩn nấp mười năm này một lòng vì nước vì dân, cô còn có thể nói gì nữa.
Nhưng cô vẫn lẩm bẩm: “Thật ra cũng không cần, em còn cứu bọn họ mà, nếu nói cảm ơn nên là bọn họ cảm ơn em.”
Cô nói thế cũng không sai, không có cô, chắc đám dân làng kia cũng không sống được tới hôm nay.
Nhưng trong nhận thức của Hoắc Hoành, cô là một quân nhân, cho dù mục đích là vì người hay là vì quốc gia, cô vẫn nên cứu đám người yếu đuối kia.
Đây là chức trách của cô.
Nhiếp Nhiên ngước mắt lên nhìn anh, nhượng bộ: “Em biết rồi, em sẽ đưa tiền cho bọn họ.”
Bây giờ cô vẫn chưa hiểu hết những trách nhiệm vĩ đại của anh, nhưng trên con đường này cô cũng gặp nhiều người nghèo khổ cùng với người tốt với mình. Nhất là gia đình đó, lúc không thấy cô đâu, ông bố còn mạo hiểm hỏa hoạn tìm kiếm cô. Còn cả cô bé kia mang hết đồ ngon trong nhà cho cô ăn nữa.
Cho nên chỉ riêng điểm này thôi, cô cũng phải đưa tiền cho họ.
Hoắc Hoành thấy cô nhét tiền vào trong túi, vẻ mặt mới dịu đi, xoa đầu cô: “Ngoan.”
Nhiếp Nhiên ghét động tác như sờ mèo con của anh, cô vẫn nhớ anh nói mình là mèo hoang, vì thế hất tay anh ra: “Em đi trước đây.”
Hoắc Hoành thu tay về, gật đầu: “Ừ.”
Nhưng mới đi được mấy bước, Nhiếp
Nhiên đột nhiên quay lại nói với anh: “À đúng rồi, Cửu Miêu cũng đến đây, nhưng em bắn cô ta xong thì không thấy cô ta đâu cả. Em không biết cô ta bị đánh lén hay là bị thương rời đi rồi, anh chú ý nhé.”
“Anh biết rồi, em đi đi.”
Nhiếp Nhiên không nán lại nữa, rời khỏi nơi hoang dã này.
Nhưng lúc cô đi men theo con đường nhỏ thì bên ngoài thị trấn lại vang lên mấy tiếng súng.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Cô quay phắt lại nhìn về phía phát ra tiếng súng, vẻ mặt cảnh giác.
Ban đầu cô tưởng là Hoắc Hoành tính sai,
Mạc Thừa dẫn người tới.
Nhưng đợi khoảng một phút vẫn không nghe thấy tiếng súng thứ tư.
Cô biết ngay là do Hoắc Hoành nổ súng.
Chắc anh sợ đám thuộc hạ kia sẽ tiết lộ hành tung của mình, cũng có thể là nghi ngờ có người phản bội nên bắn chết những tên đó. D
Nhiếp Nhiên bước nhanh về phía trước. Cô sợ nếu mình không đi nhanh thì sẽ bị cuốn vào đó.
Nhưng lúc cô lặng lẽ rời đi lại có một người xuất hiện ở trong thị trấn. Dưới ánh trăng sáng, người kia mặc quần áo bình thường nhưng hành động vô cùng nhanh.
Lúc đi qua cuối thị trấn, nhìn thấy mặt đất đầy thi thể cùng với căn nhà gỗ tan nát sau trận bắn, vẻ mặt anh ta hơi thay đổi, cẩn thận cầm khẩu súng bên hông tiến vào trong nhà, sau khi xác định không một ai
may mắn tránh thoát, anh ta mới lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
Điện thoại vừa kết nối, anh ta đã nặng nề báo cáo: “Tôi đến muộn rồi, ở đây đã trải qua một trận bắn nghiêm trọng, rất nhiều người chết.”
Hình như người đàn ông bên kia cũng không lường trước được, kinh ngạc hỏi:
“Đã kết thúc rồi à?”
Anh ta nhìn thi thể trên mặt đất, sầm mặt lại: “Vâng, chết hết rồi, hơn nữa… cũng không thấy hàng đầu cả.”
Người bên kia im lặng một lát, cuối cùng nói: “Cậu cứ tạm thời ở đó, lát nữa tôi sẽ ra chỉ thị cho cậu.”