Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2052
EM LO LẮNG CHO ANH, KHÔNG ĐƯỢC À?
Nhưng em cũng nói em sai rồi.”
Nhiếp Nhiên khôn khéo nói.
Hoắc Hoành hừ lạnh: “Em sửa sai nhanh đấy, thế sao vi phạm kỷ luật nhiều lần mà không biết lỗi hả?”
Nhiếp Nhiên nheo mắt lại: “Chẳng lẽ anh chưa từng phạm lỗi à?”
Hoắc Hoành khẳng định: “Đương nhiên, anh là công dân tốt tuân thủ kỷ luật và luật pháp.”
Nhiếp Nhiên cười lạnh, chọc vào ngực anh, nói với vẻ sâu xa: “Vậy hả? Nhưng tại sao có người nói với em là anh lên tiến hành
nhiệm vụ này, phía trên không hề biết nhỉ?”
Hoắc Hoành khó tin hỏi: “Chú ấy… nói với em rồi à?”
Nhiếp Nhiên lại chọc vào ngực anh: “Ngài ấy không chỉ nói, còn nói vô cùng thẳng thắn, anh đã là một người chết rồi. Cho nên, em muốn hỏi công dân đã chết rất nhiều năm này, rốt cuộc anh lấy đâu ra tiền lương? Lừa em à, hả?”
Vốn dĩ cô không muốn tính toán chuyện này với anh, cô cũng có thể hiểu được nguyên nhân giấu giếm. Nhưng ai bảo anh không biết điểm dừng, thế thì đừng có trách cô.
“Em không biết liệt sĩ có trợ cấp à? Đó cũng coi là tiền lương.”
Nhiếp Nhiên cạn lời.
“Cho nên không phải là anh lừa em.” Hoắc
Hoành tủm tỉm cười, đồng thời xoa mạnh eo cô hơn.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng lườm anh, giãy ra:
“Anh đừng có giở bài này! Anh vi phạm kỷ luật còn nghiêm trọng hơn em, thế mà còn dám nói mình là công dân tốt, thậm chí còn mắng em nữa.”
Hoắc Hoành ngứa ngáy trong lòng, siết tay lại để cô dán vào người mình, đáy mắt lấp lánh: “Chú ấy biết anh vi phạm kỷ luật, nhưng em thì chú ấy không biết, hơn nữa bây giờ phía trên đã ủng hộ anh tiếp tục rồi, chẳng lẽ lần này em ra ngoài cũng được phía trên ủng hộ à?”
“Già mồm át lẽ phải.” Nhiếp Nhiên oán hận lườm anh.
Hoắc Hoành chơi xấu đến phát nghiện, ôm cô không buông tay: “Dù sao anh cũng có thể già mồm át lẽ phải, em thì làm gì có lý?”
Nhiếp Nhiên không giãy ra được, cô đột nhiên cười ranh mãnh: “Lý của em rất đơn giản, em lo lắng cho anh, không bỏ được anh, được chưa?”
Hoắc Hoành kinh ngạc nhìn cô: “Em nói cái gì?”
Mắt anh sáng lên, vui mừng giữ lấy hai vai cô, nhìn cô chằm chằm: “Em nói lại lần nữa đi!”
Nhiếp Nhiên hiếm khi thấy anh ngốc nghếch thế này, vốn định nhân cơ hội này giãy ra cũng dừng lại.
“Em nói… được chưa
“Không phải, cầu trước đó.”
“Già mồm át lẽ phải?”
“Không phải, câu sau.”
“Hình như hết rồi.”
Hoắc Hoành cau mày lại.
Nhiếp Nhiên bật cười, ôm lấy cổ anh, hôn anh.