Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2051
ANH VÀ HẮN CÙNG MỘT PHE?
“Thật, là ông ta lừa người trước.”
Nhiếp Nhiến ngước đầu lên, mắt cô trong veo khiến Hoắc Hoành phải nuốt lại lời muốn nói.
“Em lúc nào cũng có lý.” Anh tỏ vẻ bất lực, nhưng trong giọng nói còn mang theo vẻ cưng chiều.
Nhìn tưởng là anh đang nhượng bộ từng bước một, nhưng thực ra không phải thế, bởi vì anh hiểu cô, biết cô không cần phải nói dối nên mới không tính toán.
Nếu như biết cô lừa mình hoặc là nói dối, vì tiền mà ra tay với những người dân
nghèo khổ vô tội kia, anh tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.
Đây là vấn đề nguyên tắc.
Anh vỗ nhẹ lên eo cô, quyết định: “Được rồi, lát nữa anh bảo người đưa em về.”
Nhưng cô lại từ chối: “Không cần đâu, anh giấu giúp em là đủ rồi, nếu như còn để anh đưa em về thì làm khó anh quá.”
Lúc này mặc dù cô vẫn chưa hiểu hết bọn họ, nhưng cũng hiểu anh có sự kiên định và phẩm chất của quân nhân, anh không cưỡng cầu cô nên cô cũng không muốn cưỡng cầu anh.
“Có lẽ sắp có người đuổi tới, anh mau dẫn bọn họ đi đi.” Nhiếp Nhiên đẩy anh, ra hiệu cho anh mau đưa hàng và người rời khỏi đây.
Lúc nào Mạc Thừa cũng có thể đánh đến, ngộ nhỡ hắn triệu tập đội ngũ tới đây, Hoắc
Hoành chỉ có mấy người sẽ không đánh lại được.
Nhưng Hoắc Hoành lại bình tĩnh nói:
“Không sao, Mạc Thừa sẽ không đến đâu.”
Nhiếp Nhiên thấy anh chắc chắn như vậy, tưởng là anh đã có cách nên gật đầu.
Nhưng mấy giây sau cô lại cảm thấy không đúng.
Anh biết người cướp hàng là Mạc Thừa?
Cô ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc hỏi: “Anh và hắn cùng một phe à?”
Hoắc Hoành cười nói: “Em đừng nghĩ linh tinh, anh chỉ sợ không kịp nên cố ý để lộ tin tức cho hắn tới cướp thôi.”
Nhiếp Nhiên giãn chân mày ra, nhưng sau đó lại cau lại: “Anh cố ý để lộ tin tức?”
“Bởi vì anh biết khoảng thời gian trước hắn bị hãm hại mất một lô hàng, sau đó phản kích nên tốn kém khá nhiều, bây giờ đang cần hàng gấp, anh còn biết hắn từ trong nước về sớm hơn anh nên cố ý để lộ tin tức, giúp anh kéo dài thời gian.”
Nhiếp Nhiên bừng tỉnh.
Hóa ra là thế.
Chẳng trách hắn chỉ dẫn theo mấy người, hóa ra là có được tin tức nên vội vàng đến.
Nhiếp Nhiên cũng bắt chước anh nhướng mày lên: “Đợi đã! Không phải là anh căn chuẩn thời gian đến đây rồi chứ?”
“Em nói xem?”
Nhiếp Nhiên thấy anh khẽ cong môi lên là biết ngay câu trả lời.
Nhưng cũng đúng thôi, nếu như anh không tính toán kỹ rồi thì sao dám một mình tới đây?
Rõ ràng là đến để ngư ông đắc lợi.
“Đúng là không ai giỏi tính toán bằng anh.”
Được Nhiếp Nhiên khen, anh cực kỳ đắc ý, vòng tay qua eo cô, thấp giọng nói: “Thật ra thể lực của anh cũng không tệ, em biết rõ mà.”
Nhiếp Nhiên lườm anh, nở nụ cười quyến rũ: “Đúng vậy, em biết rõ lắm, nhưng thật đáng tiếc vì bây giờ không thể thử một chút.”
Cô vòng tay qua cổ Hoắc Hoành, kiễng chân lên khiến mắt Hoắc Hoành thẫm lại, cánh tay cũng bắt đầu siết chặt: “Em rất tiếc nuối à? Tiếc thế nào? Hả?”
Nhiếp Nhiên không sợ chết nhấn mạnh từng chữ: “Vô cùng tiếc.”
“Thế thì anh phải nghĩ cách bù đắp cho em nhỉ?” Hình như Hoắc Hoành bị cô khiêu khích, thế mà lại vạch kế hoạch thật: “Thật ra chỉ cần đưa em đến biên giới trong sáng mai là được rồi, từ đây đến chỗ đó cùng lắm là mất ba tiếng, bây giờ là ba giờ sáng, nếu như bù đắp cho em, chắc anh vẫn có thể đưa em đến đó trước chín giờ.”
Nhiếp Nhiên cảm nhận được rõ ràng hơi thở của anh bắt đầu trở nên nguy hiểm.
“Em sai rồi.” Cô không giãy ra được, lại sợ anh hóa sói thật, vội giơ tay đầu hàng.
Trong những ngày tháng sống cùng anh, cô biết rất rõ dưới tình huống này mình không phản kháng nổi, cho nên vội vàng nhận thua để đề phòng chuyện không thể vãn hồi.
Nhưng không biết có phải do lâu ngày không gặp cô không mà Hoắc Hoành vẫn bám chặt eo cô, nở nụ cười xấu xa: “Vừa nãy rõ ràng em nói tiếc mà.”
Anh vuốt nhẹ eo cô.