Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2050
ANH KHÔNG NÓI SẼ KHÔNG CÓ AI BIẾT
Anh cau mày lại, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng. Có thể thấy anh vô cùng bực bội và tức giận vì chuyện cô tùy tiện chạy tới đây.
Nhiếp Nhiên nói: “Thế thì cũng vô ích.”
Câu này nghe qua tưởng là trả lời anh rằng bây giờ cô đã ở trong quân đội rồi, hối hận cũng vô ích. Nhưng thật ra là cô đang nói với Hoắc Hoành cô đã làm chuyện này rồi, hàng cũng đã cướp ra, có khiển trách cô cũng chẳng có tác dụng gì.
Sao Hoắc Hoành có thể không hiểu, anh hít sâu một hơi, ổn định lại tâm trạng: “Bây giờ lập tức trở về! Anh sẽ xin chú ấy xử lý
khoan hồng.”
Anh không thể trách mắng cô, nếu không người xui xẻo chính là mình. Quan trọng nhất là cô cũng vì anh, sao anh mắng cô được?
“Nhớ đến lúc đó thái độ tốt một chút.”
Hoắc Hoành sợ cô bướng bỉnh ngang ngược chọc giận Lý Tông Dũng và các sĩ quan huấn luyện của Quân khu 9, cuối cùng bị đá ra khỏi đó.
Nhưng Nhiếp Nhiên rất bình tĩnh nói: “Nếu như anh không nói, có lẽ em sẽ không bị xử lý.”
“Không bị xử lý?”
Nhiếp Nhiên giải thích: “Lần này bọn em huấn luyện dã ngoại, em đã lén tới đây.”
Sắc mặt Hoắc Hoành thay đổi: “Em chạy từ khu huấn luyện ra?”
Anh cảm thấy mình sống hơn ba mươi năm, cho dù là lúc đối mặt với những mục
tiêu nhiệm vụ cũng không sợ hãi như bây giờ, đời này mình không bị cô dọa chết thì cũng bị cô làm tức chết.
Lén chạy ra khỏi khu huấn luyện?
Cũng chỉ có cô mới to gan làm bậy được như vậy!
“Em có biết mình làm vậy đã không chỉ là vấn đề vi phạm kỷ luật nữa không, mà là…”
Có thể cô sẽ bị đá ra khỏi đơn vị, bị nghi ngờ như lần trước, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.
Cấp bậc của Quân khu 9 cao hơn đơn vị dự bị, đương nhiên độ bảo mật và kỷ luật quân đội cũng nghiêm khắc hơn.
Nhưng cứ nghĩ đến chuyện cô vì mình mới làm thế là anh lại không sao trách mắng cô được.
Hai người đứng ở dưới bóng cây, một lúc sau Hoắc Hoành mới kéo cô vào lòng mình,
thở dài nhượng bộ: “Em làm thế là bảo anh coi thường kỷ luật quân đội, em biết không?”
Nhiếp Nhiên hiểu ngay, cô dựa đầu vào ngực anh, nhịp tim trong lồng ngực anh khiến cô thả lỏng, cô vòng hai tay ôm lấy eo anh, thấp giọng nói: “Chỉ cần em lặng lẽ trở về chắc vẫn kịp huấn luyện, sẽ không có ai biết đâu.”
“Chắc? Bọn em huấn luyện mấy ngày?”
Hoắc Hoành cúi xuống nhìn cô.
Nhiếp Nhiên tính toán: “Năm ngày.”
Anh cau mày, nhìn đồng hồ, đã quá nửa đêm rồi: “Bây giờ đã là ngày thứ ba.”
Có nghĩa là đã quá nửa thời gian. Đây còn chưa tính thời gian cô trở lại khu huấn luyện. Đến lúc cô về tới đó chắc cũng gần sang ngày thứ tư.
Dùng một ngày để huấn luyện thứ người khác phải mất năm ngày, làm sao mà kịp!
Cô bình tĩnh nói: “Không sao, em biết đường rồi, đi xe buýt qua đó chắc tối nay là đến được.”
Hoắc Hoành nhướng mày hỏi: “Đi xe? Em có tiền không?”
“Có, em còn hai mươi lăm tệ.”
Nhiếp Nhiên móc số tiền còn sót lại trong túi ra, giơ cho anh xem, mặt Hoắc Hoành lại tối sầm: “Em đi huấn luyện dã ngoại còn mang theo tiền à?”
“Không phải, em đánh bạc thắng ở bến xe.”
Nhiếp Nhiên sợ anh tức giận tịch thu, lập tức nhét tiền vào trong túi.
“Đánh bạc? Em…” Hoắc Hoành giận đến nỗi không có sức mà mắng nữa, chỉ cảm thấy bất lực và đau đầu: “Em lừa những người dân ở đó à?”
Rốt cuộc cô có biết mình đang làm gì không?!
Nhiếp Nhiên vội vàng lên tiếng: “Là ông ta lừa gạt trước nên em mới động tay động chân.”
Hoắc Hoành đứng im không nhúc nhích, mím đôi môi mỏng lại thành một đường thẳng.