Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2047
ĐÀO BÁ THƯỚC CŨNG PHẢI TRA RA CHO TAO!
Mấy tên đàn em ngẩn ra rồi chửi ầm lên: “Mẹ kiếp! Là kẻ nào không có mắt lại dám cướp hàng của chúng ta, muốn chết à?”
“Tao phải bắn nát óc nó ra!”
“Đúng thế lão đại, là kẻ nào! Anh nói đi, bây giờ bọn em sẽ đi tìm hắn ngay!”
“Đúng vậy, dám cướp hàng? Em phải đánh cho mẹ nó cũng không nhận ra nó nữa!”
Đám người kia xắn tay áo lên định đi tìm đối phương tính sổ, không ngờ Mạc Thừa lại nhìn chằm chằm phía xa, cười nghiến
răng nghiến lợi: “Nếu như là thằng oắt nào thì đã dễ xử lý.”
Hắn sẽ bắn chết ngay, đâu có dễ dàng bỏ qua cho cô.
Đám đàn em giật mình, lão đại có ý gì?
Chẳng lẽ là… là… con… con gái?
Bọn chúng rất muốn hỏi có phải lão đại đang đùa không. Nhưng mấp máy môi mấy cái, cuối cùng vẫn không dám nói, bởi vì đã nghe thấy lão đại lạnh giọng khẳng định:
“Đúng vậy, còn là một con nhóc to gan làm bậy nữa!” ?
Con nhóc… to gan làm bậy?
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Mạc
Thừa.
Đám người này đi theo Mạc Thừa không phải mới một hai ngày, biết rõ tính tình và năng lực của lão đại nhà mình. Cô gái có thể khiến hắn thất thủ, trừ người đó ra hình như không còn ai nữa.
Nghĩ đến cô gái kia, bọn chúng cũng thấy buồn bực.
Từ khi bọn chúng quen biết rồi đi theo lão đại, chưa bao giờ thấy ai có thể ngáng chân lão đại, nhưng cô gái kia… cô gái đáng chết kia lại khiến lão đại thua thiệt mấy lần!
Nhưng đều vì lão đại bị thương nên cô ta mới lợi dụng được sơ hở, nếu không đâu có dễ thoát được.
“Không phải là… cô gái kia chứ?” Một tên đàn em hỏi.
Một tên khác yếu ớt nói: “Chính là cô gái… lần trước ở trên xe buýt, cả lần trước nữa báo cảnh sát hả…”
Càng nói giọng hắn càng nhỏ, không dám nhìn lão đại nhà mình.
Mấy tên khác cũng biết đây là thất bại lớn nhất của lão đại từ trước tới giờ, cũng không dám nhìn hắn, kẻ thì nhìn ra xa, kẻ thì nhìn xuống đất.
Mạc Thừa che phần ngực bị đạp đau, gân xanh nổi đầy trên huyệt thái dương, giọng nói u ám: “Lần sau cô ta sẽ không may mắn thế đâu.”
Hắn ngầm thừa nhận rồi.
Đám người kia kinh hãi.
Đúng là cô gái đó thật?!
Gã đàn ông bên cạnh kinh ngạc trợn mắt nhìn Mạc Thừa.
Không phải chứ, lão đại lại bị cô gái đó lừa à? 2
Rốt cuộc cô ta có lại lịch gì mà lão đại lại thua mấy lần liền?
Hắn thấy vẻ mặt lão đại nhà mình tuy khó coi nhưng cũng không quá tức giận, lại còn cười lạnh, trông có vẻ hứng thú nhiều hơn.
Chẳng lẽ lão đại có ý gì với cô gái đó nên mới cố ý thả cô ta đi? Trong đầu tên kia đột nhiên lóe lên suy nghĩ này.
Lão đại thích người ta rồi?
Còn là cô gái lừa hắn?
Lão đại có khẩu vị kiểu gì thế? 2)
Đám người kia đều đang nghi ngờ không biết cô gái đó có trở thành người phụ nữ của lão đại nhà mình không, nhưng trên thực tế Mạc Thừa đang nghĩ làm thế nào để bắt cô lại giày vò một trận.
Đời này hắn thua trong tay một người phụ nữ đã đủ nhục nhã rồi, vậy mà còn thua hết lần này đến lần khác, cô lừa hắn, thậm chí còn dám đạp hắn.
Nghĩ đến phát đạp mạnh mẽ của cô vừa rồi, lửa giận của hắn lại bốc lên.
Cô giỏi lắm!
Mạc Thừa càng nghĩ càng tức giận, đạp mạnh vào bức tường bên cạnh. Cái tường cũ nát chấn động rồi đổ xuống.
Đám người kia sợ hãi đứng im tại chỗ.
“Đi điều tra cho tao.” Một lúc sau, Mạc
Thừa hung ác ra lệnh.
Đám đàn em hoàn hồn lại, ngây ngốc hỏi:
“Điều tra cái gì?”
Mạc Thừa quát lên: “Đi điều tra rốt cuộc cô ta là ai! Cho dù đào ba thước cũng phải đào lên cho tao!”
Cô ta đã nói mình đi cướp, thế thì đơn giản thôi, đám người này làm việc cho ai thì cô ta cũng làm cho người đó.
Hắn không tin hắn muốn tìm ai mà lại không tìm ra được!
“Vâng, lão đại!” Tên kia bị lão đại trừng mà tê dại cả da đầu, vội gật đầu.