Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2045
RỐT CUỘC AI THẬT AI GIẢ?
Mặc dù Mạc Thừa đang cười nhưng ánh mắt lại rất lạnh lùng.
“Hứng thú có thể bồi dưỡng dần.”
Nhiếp Nhiên cười lạnh: “Tôi thấy chắc anh muốn đến chỗ Diêm Vương bồi dưỡng rồi.”
Hắn có dự cảm, nếu như còn không đi, một giây tiếp theo viên đạn kia nhất định sẽ bắn nát óc hắn.
Bị cô lừa mấy lần, hắn có thể không so đo, nhưng…
Bị súng dí vào đầu, còn bị uy hϊế͙p͙, thế này đã vượt qua giới hạn của hắn rồi.
“Cô tưởng tôi sẽ để cô lừa mình hết lần này đến lần khác à?” Mạc Thừa né khẩu súng
trong tay cô, tốc độ của hắn cực nhanh,
Nhiếp Nhiên sầm mặt lại.
Cô giơ ba ngón tay chụp mạnh vào huyệt
Mệnh Môn đối phương.
Mạc Thừa híp mắt lại, định giữ lấy cổ tay cô, đồng thời húc khuỷu tay vào họng cô.
Nhiếp Nhiên ưỡn người ra sau, chật vật tránh được chiêu này, nhưng đồng thời cũng tạo thành sơ hở.
Mạc Thừa nhân cơ hội này dí súng vào đầu cô.
“Bị cô xem thường đúng là một chuyện chẳng vui vẻ gì.”
Hắn lắc khẩu súng trong tay với vẻ mặt đắc ý.
Nhiếp Nhiên cười: “Như nhau cả thôi.”
Mạc Thừa nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của cô thì hơi ngẩn ra, chậm rãi nhìn lên người, rồi đến… bụng mình.
Một con dao sáng loáng đang dí vào hắn, lưỡi dao bén nhọn lúc nào cũng có thể chọc vào bụng.
Thế mà cô vẫn còn chiếu sau!
Mắt Mạc Thừa lóe lên vẻ nguy hiểm: “Cô không nghĩ xem vì sao tôi nói chuyện với cô lâu như vậy à?”
Tim Nhiếp Nhiên thắt lại.
Đúng là hắn đang kéo dài thời gian sao?!
“Tôi cướp hàng sao chỉ dẫn theo mười mấy người được?” Mạc Thừa nở nụ cười cao ngạo: “À đúng rồi, còn cả những người cô vừa lén thả đi nữa, tôi nghĩ bọn chúng đang ở bên ngoài tiếp ứng cho cô đúng không? Chỉ sợ chúng đã bị giải quyết sạch sẽ hết rồi thôi.”
Nhiếp Nhiên siết chặt con dao, vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng đầu óc thì đang xoay chuyển nhanh chóng.
Nếu bên ngoài thị trấn có người của Mạc
Thừa thì xác suất cô có thể mang hàng đi là không cao.
“Đừng nghĩ cách trốn thoát nữa, tất cả cửa ra đều có người của tôi, cô không ra được đâu.” Mạc Thừa nhắc nhở.
Nhiếp Nhiên cau mày lại, thỏa hiệp: “Anh muốn thế nào?”
Mạc Thừa cười lớn: “Trước đó đều là tôi hỏi cô, bây giờ cuối cùng cũng đến lượt cô hỏi tôi rồi.” Có vẻ hắn đang rất vui: “Nếu như tôi hỏi cô là ai, chắc chắn cô sẽ không nói. Hay là cô nói cho tôi biết tên của cô đi.
Nếu cô nói, tôi sẽ tha mạng cho cô.”
Nhiếp Nhiên cười lạnh: “Hai cái này khác nhau à?”
Mạc Thừa nghiêm túc gật đầu: “Có, cô nói cho tôi biết tên cô thì tôi cũng chỉ biết tên thôi, nhưng tôi hỏi cô là ai thì sẽ biết cả lão đại của cô.”
Nguồn : we btruy en onlin e.com
“Tôi nghĩ với năng lực của Mạc lão đại thì một cái tên đã có thể biết tất cả rồi chứ?”
Nhiếp Nhiên vạch trần chiêu trò của hắn.
Mạc Thừa cười: “Mạc lão đại? Ha ha, lần này cô nhất định phải nói cho tôi biết tên cô, ai bảo cô đã biết tên tôi chứ, có qua có lại thôi.”
Nhiếp Nhiên nhìn con đường tối đen trước mặt, bình tĩnh nói: “Mạc lão đại, anh cảm thấy tôi ngu đến thế à?”
Cô từng dí súng vào hắn, hắn sẽ thả cô sao?
“Nhưng với tình hình bây giờ, cô không thể nói không, đúng chứ?” Mạc Thừa nghịch khẩu súng trong tay.
Nhiếp Nhiên liếc hắn, cũng cười: “Anh đoán xem bây giờ người của anh còn bao nhiêu?”
Mạc Thừa dừng tay lại, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Ý cô là sao?”
“Anh tưởng tôi đến cướp hàng một mình à?” Nhiếp Nhiên cười xấu xa: “Mạc lão đại ngây thơ như vậy từ khi nào thế?”