Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2044
CÔ GÁI, CHÚNG TA LÀ NGƯỜI QUEN CŨ
Trong lúc đám người kia đang thắc mắc Á Đông đi đâu thì “A Đông” lại đang điều khiển vô lăng bằng một tay, tay còn lại giơ súng nhắm vào Mạc
Thừa, lái xe ra khỏi thị trấn.
Mạc Thừa nhìn thấy cô, không chỉ không sợ mà còn cười: “Tôi đã cảm thấy lạ rồi mà, kỹ thuật bắn của A Đông đâu có tốt thế.”
Hắn đã sớm nhìn thấu đối phương, vì thế mới có thái độ khác thường chưa kiểm hàng đã muốn lên xe, chính là vì muốn xem đối phương định làm gì.
Nhưng hắn không ngờ cô lại lên xe rồi lái xe đi thẳng.
Hắn còn tưởng cô sẽ nấp dưới gầm xe, bám theo bọn chúng.
Mạc Thừa nghĩ lại cảnh vừa rồi cô nhảy vào trong xe, nổ máy, đạp chân ga, động tác lưu loát khiến hắn không kịp phản ứng.
Hắn nhìn gương mặt nghiêng của cô, cong môi lên: “Không định tự giới thiệu à? Dù sao tôi cũng phải biết người cướp hàng của tôi là ai chứ?”
Nhưng rất đáng tiếc cô không hề để ý đến hắn, chỉ tập trung lái xe.
Mạc Thừa lại tiếp tục tự độc thoại: “Được rồi, nếu cô không nói thì để tôi đoán nhé.
Cô không giết người của Trì Tranh Bắc, chắc không phải là người của bọn chúng, đương nhiên cũng không phải là người của tôi. Trong đám người còn lại… dám to gan cướp hàng, trừ tôi và Trì Tranh Bắc ra, chắc…”
“Im miệng!” Nhiếp Nhiên quát lên.
Ban đầu cô đã tính toán xong hết rồi. Cô nghĩ đám người kia chuyển hàng xong thế nào cũng bảo Mạc Thừa đi kiểm tra, đến lúc đó chỉ cần nhân lúc bọn chúng không chú ý là có thể lái xe đi.
Ai ngờ hắn lại như bị dính vào xe, không nhúc nhích, làm cô chỉ có thể dẫn cả hẳn theo.
Bây giờ cô bị phân tâm, vừa phải lái xe, vừa phải đề phòng hắn nên hơi quá sức.
Dù sao bây giờ hắn không bị thương, nếu hắn phản kích thì cô sẽ phải tốn không ít sức lực.
Đúng lúc này Mạc Thừa lại biến sắc mặt, hắn cau mày nhìn chằm chằm Nhiếp
Nhiên.
Một lúc sau, hắn cong môi lên: “Là cô.”
Rõ ràng hắn đã nhận ra cô.
“Sao hả, không định nói chuyện với người quen cũ mấy câu à nhóc con?” Mạc Thừa dừng động tác định cướp súng lại, thả lỏng cơ thể, trêu chọc cô.
“Sau lần chia tay trên xe buýt, tôi rất mong đợi cô sẽ xuất hiện tiếp.”
Câu này của hắn không phải nói dối. Ai bảo lần nào bọn họ gặp nhau cũng thú vị như vậy, hơn nữa cô còn lừa hắn mấy lần, thành công chạy trốn ngay trước mắt hắn làm hắn thấy rất hứng thú với cô.
Không ngờ hai người chẳng hề có sự xung đột lợi ích nào lại gặp nhau trong tình cảnh này.
Cướp hàng?
Ha ha, thú vị thật!
“Rốt cuộc cô làm việc cho ai? Càng lúc tôi càng tò mò về cô đấy.”
Nếu như bọn họ là kẻ địch thì từ đầu đã là kẻ địch mới đúng.
Nhưng tại sao lúc ở trên xe buýt cô lại không bắn chết hắn?
Mạc Thừa nhìn cô chằm chằm, nở nụ cười nghiền ngẫm. Ánh mắt sáng rực của hắn khiến Nhiếp Nhiên không chịu nổi, cô phanh gấp xe lại.
Lúc này bọn họ đã đến gần cuối thị trấn rồi, nơi này cực kỳ yên tĩnh.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng nói với hắn: “Xuống xe.”
Mạc Thừa nhướng mày lên: “Cô nói cái gì?”
“Xuống xe!” Nhiếp Nhiên ra lệnh.
Mạc Thừa thấy thật khó hiểu.
“Tôi không có hứng thú với anh, xuống xe.”
Nhưng Mạc Thừa càng cảm thấy thú vị hơn: “Cô cướp hàng của tôi, bây giờ còn nói không có hứng thú với tôi?”
“Xuống xe!”
Bị Nhiếp Nhiên đuổi liên tục, Mạc Thừa thật sự không biết nên vui hay buồn nữa.
Thế mà lại có ngày hắn còn không bằng một lô hàng.
Ha ha, nói ra chắc mọi người cười rụng hàm mất.
Hắn cười sung sướng: “Nhưng tôi rất có hứng thú với cô.”
“Tôi không có hứng thú với anh, xuống xe!”
Nhiếp Nhiên thấy hắn lì lợm không đi, bắt đầu nghi ngờ có phải hắn đang cố ý kéo dài thời gian không, cô lập tức kéo chốt bảo hiểm trên khẩu súng ra.