Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2043
GIẢI QUYẾT TOÀN BỘ
Trong thị trấn yên tĩnh vang lên hai tiếng súng.
Khói súng tan đi, một tên đàn em sau lưng
Mạc Thừa gục xuống.
Ánh mắt Mạc Thừa càng thêm u ám.
Mà cùng lúc này, người nấp ở trên tầng đột nhiên rơi từ trên tầng hai xuống ngay trước mặt Mạc Thừa và đối phương.
Trên đầu hắn trúng một phát đạn. Dễ thấy phát súng sau đó là do người của Mạc
Thừa bắn.
Bầu không khí lập tức trở nên đình trệ mà căng thẳng.
Lần này hai bên đều không dám nhúc nhích. Bởi vì rõ ràng cả hai đều có người ẩn nấp trong bóng tối.
Ai cử động, kẻ đó sẽ chết.
Một phút… gió lạnh… ba phút…
Thời gian chậm rãi trôi qua, Mạc Thừa vẫn bình tĩnh, đối phương thì bắt đầu đổ mồ hôi vì thấy thi thể chắn ngang giữa bọn họ.
Rõ ràng bọn chúng đã lên kế hoạch là kéo dài mấy phút để lên tầng âm thầm ám sát
Mạc Thừa rồi, nhưng chẳng ngờ không giết được Mạc Thừa mà mình còn hao tổn một người.
Đây… rốt cuộc là tay súng bắn tỉa ở đâu ra?
Không phải lúc nãy Cửu Miêu đã giải quyết tay kia rồi à
Rốt cuộc là ai nấp trong bóng tối?
Hai bên giằng co rất lâu, mồ hôi trên trán tên kia càng ngày càng nhiều, cuối cùng
hắn không chịu nổi phải lên tiếng: “Mạc
Thừa, hay là thế này đi, tao để lại hàng cho chúng mày, nhưng mày không được động vào chúng tao.”
Mạc Thừa cười tươi như nghe thấy chuyện hài hước, song nụ cười đó lại khiến người ta phát run: “Mày cảm thấy bây giờ mày có tư cách ra điều kiện với tao à?”
Đối phương quýnh lên: “Mạc Thừa, chẳng lẽ mày chưa nghe câu làm việc gì cũng phải chừa lại một con đường để ngày khác còn gặp lại à?”
Mạc Thừa nở nụ cười hờ hững: “Nghe rồi, thì đã sao? Ở đây tao chỉ biết thắng làm vua thua làm giặc. Hơn nữa vừa rồi mày còn muốn ám sát tao.”
“Tao…”
Còn không đợi gã kia giải thích, hai tiếng súng lại đột nhiên vang lên. Hai gã đàn ông kia còn chưa kịp thu lại vẻ mặt kinh hoàng đã ngã xuống đất.
Tốc độ bắn thật sự quá nhanh, đến nỗi Mạc
Thừa cũng phải cau mày nhìn vào trong góc.
Mấy người sau lưng Mạc Thừa cũng ngẩn ra mấy giây, sau đó nhìn theo tầm mắt lão đại nhà mình, thấy một đoạn ống tay áo của người trong góc cầu thang lộ ra dưới ánh trăng.
Nhìn thấy quần áo quen thuộc, bọn chúng cười ha ha: “A Đông, không tệ nha, kỹ thuật bắn chuẩn thật, không hổ là người lão đại dạy.”
“Đúng vậy, bắn nhanh gọn lẹ, tao cũng sắp không bằng rồi. Lão đại, anh thiên vị quá, thế mà lại không dạy em.” Gã bên cạnh cũng cười nói.
“Đi chuyển hàng.” Mạc Thừa không trả lời, chỉ nhìn về phía cầu thang nói một câu như vậy rồi lên xe.
Đám người kia thấy lão đại nhà mình là lạ, thế là vội chuyển hàng ra khỏi phòng, xếp lên xe.
Nhiếp Nhiên nhân lúc bọn chúng chuyển hàng ra, tìm một góc chết đi vòng qua để đề phòng bị Mạc Thừa nhìn thấy qua gương chiếu hậu.
Chuyển hàng xong, một tên đàn em báo cáo với Mạc Thừa: “Lão đại, chuyển xong rồi. Em vừa mở một thùng, toàn là hàng chuẩn, lần này chúng ta phát tài rồi. Anh có muốn đi kiểm tra thành quả không?”
Giọng hắn vô cùng đắc ý.
“Không cần, lái xe đi luôn.” Mạc Thừa ngồi trên ghế phụ hút thuốc, nhìn tình hình trong gương chiếu hậu, ra lệnh.
Tên đàn em kia thấy hôm nay lão đại nhà mình có thái độ khác thường, cảm thấy kỳ la.
Trước kia đa phần đều là hắn đích thân kiểm hàng, sao hôm nay lại không thèm nhìn?
Hơn nữa bình thường cướp được hàng, hắn là người vui vẻ nhất, thế mà hôm nay
Một người khác nhìn xung quanh, cũng tò mò hỏi: “Ừ nhỉ, nó đâu rồi? Vừa nãy chuyển hàng cũng không thấy nó, đi đâu rồi không biết?”