Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2042
HÓA RA LÀ HẮN!
Nhiếp Nhiên không ngờ mình đánh bậy đánh bạ lại đúng căn phòng có người.
Những người đó bị trói chặt ném vào trong góc. Nghe thấy tiếng cửa xô ra, tất cả đều run lên, hoảng sợ nhìn Nhiếp Nhiên.
Cô bò dậy vừa vặn đối mặt với bọn họ, thấy bọn họ cảnh giác và bất an nên gần như xác nhận được đây là thuộc hạ của Hoắc
Hoành.
Nhân lúc người ngoài cửa đang mải bắn nhau không chú ý đến bên này, cô nhỏ giọng hỏi: “Nhị thiếu?”
Người kia nghe thấy tưởng là người mình, mắt sáng lên, phát ra tiếng ư ư trong cổ họng vì bị bịt miệng.
“Hàng đâu?” Đề phòng bất trắc, cô phải hỏi ngay.
Người kia vội hất cằm ra hiệu về phía căn phòng đối diện.
Nhiếp Nhiên cau mày nhìn, móc con dao bên hông ra.
Người kia thấy cô rút dao mà giật mình, còn tưởng là mình bị lừa rồi.
Con dao lóe lên, hắn sợ hãi theo bản năng nhắm mắt lại, đồng thời than khóc trách mình quá tin tưởng đối phương mà mất mạng.
Nhưng một giây tiếp theo, hắn lại cảm thấy sợi dây trói mình lỏng ra.
Nhiếp Nhiên thấp giọng nói: “Tôi đi lấy hàng, các anh tìm cơ hội chạy ra ngoài rồi đợi ở cổng phía Tây, chuẩn bị tiếp ứng cho tôi!”
Người kia hơi ngẩn ra, sau đó mới hoàn hồn lại vội vàng gật đầu: “Được được
được!” Nhưng hắn lại nghi ngờ hỏi: “Có cần chúng tôi ở lại giúp cậu không?”
Nhiếp Nhiên lắc đầu: “Không cần, mọi người ở bên ngoài tiếp ứng cho tôi.”
Cô không quen dần theo người, hơn nữa nếu bọn họ đi theo cô thì mục tiêu quá lớn, đám người kia sẽ phát hiện ra có tiếp ứng, đến lúc đó hai bên nhất định sẽ giải quyết mình trước.
“Nhưng một mình cậu ổn không?” Vì mặt cô nhem nhuốc lại mặc quần áo đàn ông nên hắn khó phân biệt được giới tính của cô, chỉ thấy cô gầy yếu thế này khiến người ta nghi ngờ.
Nhiếp Nhiên chỉ lạnh lùng liếc hắn: “Anh đang nghi ngờ quyết định của Nhị thiểu à?”
“Không dám không dám…”
Nhìn thấy ánh mắt cô, hắn vội lắc đầu.
Chắc là trốn đi rồi.
Nhiếp Nhiên sợ bị đánh lén nên tìm cho mình một góc không dễ chú ý quan sát tình hình bên ngoài.
Gã đàn ông bên ngoài bê bết máu, dữ tợn chỉ Mạc Thừa gầm lên: “Mạc Thừa, mày đừng có quá đáng! Địa bàn này không phải của mình mày! Nếu hôm nay mày giết hết chúng tao, mày cảm thấy lão đại của chúng tạo sẽ bỏ qua cho mày à?”
Nhưng đối phương không để ý, chỉ cười lớn: “Nếu tao sợ lão đại Trì Tranh Bắc của mày thì cũng không lăn lộn được đến ngày hôm nay.”.
Lúc đầu Nhiếp Nhiên nấp ở trên nóc nhà nên chỉ thấy gáy hắn, bây giờ cô ở trong nhà gỗ nhỏ, vừa vặn đối mặt với hắn, nhờ có ánh trăng mà cô nhìn ra ngay mặt mũi hắn.
Nụ cười kiêu ngạo mà ngang ngược quên thuộc, vẻ mặt cương nghị hung ác khiến
Nhiếp Nhiên nhận ra ngay.
Là hắn!
Gã đàn ông bị mình lừa mấy lần đó.
Hóa ra hắn tên là Mạc Thừa.
Nhiếp Nhiên đột nhiên cảm thấy thế giới này thật nhỏ, sao lần nào cô ra khỏi đơn vị cũng có thể gặp hắn?
“Vả lại, mày cảm thấy Trì lão đại nhà mày sẽ vì mấy tên phế vật mà không bỏ qua cho tao à? Ha ha! Đúng là nực cười!” Hắn vẫn ngông cuồng y như trước kia, hoàn toàn không coi ai ra gì khiến đối phương tức giận nghiến răng ken két.
“Mày!”
Mạc Thừa cười lạnh, vung tay lên: “Giải quyết.” 2
Năm sáu tên đàn em sau lưng đồng loạt giơ súng lên nhắm vào hai tên còn sống còn lại.