Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2041
THỪA NƯỚC ĐỤC THẢ CÂU
Bọn chúng vẫn tiếp tục chiến đấu,
Nhiếp Nhiên nấp trong bóng tối quan sát ván cờ này.
Thỉnh thoảng cô lại tham gia dẫn dắt để bọn chúng luôn trong trạng thái cân bằng.
Đến khi thấy người của bọn chúng đã vơi dần đi, cô mới bắn Cửu Miêu bị thương rồi lột quần áo tên đàn em của người đàn ông kia mặc vào người mình, bôi thêm bụi đất lên mặt.
Chuẩn bị xong xuôi, Nhiếp Nhiên nhanh chóng chạy xuống tầng.
Cô nấp ở trong đám người, cúi đầu, đóng giả làm đàn em của gã kia, thỉnh thoảng lại nổ vài phát súng về phía đám người đối
diện, hoàn mỹ che giấu được thân phận của mình.
Đám người Cửu Miêu thì sắp không chịu nổi nữa.
Ban đầu bọn chúng giao chiến với đám thuộc hạ của Hoắc Hoành, tuy thành công giữ được cả người và hàng nhưng cũng hao tổn không ít người, nếu không đã không trốn ở đây chờ tiếp viện.
Bây giờ lại trải qua trận đánh này, nếu không phải lúc nãy Cửu Miêu bảo bọn chúng lên tầng, có lẽ bây giờ đã chết sạch rồi.
Đám người kia bị Nhiếp Nhiên bắn phải lui vào trong nhà, gã đàn ông cầm đầu hô lên với gã ngoài cửa: “Này! Mạc Thừa, mày không biết quy củ hay sao, đây là hàng của bọn tao, mày dựa vào cái gì mà đòi cướp!”
Gã đàn ông Mạc Thừa giơ tay ra hiệu dừng bắn, cười khinh thường: “Quy củ là ai cướp được thì là của người đó, không phải chúng mày cũng cướp về đấy à?”
“…” Gã kia nghẹn họng, im lặng mấy giây lại oán hận nói: “Mạc Thừa, mày định cùng chết với chúng tao à?!”
“Mày biết từ trước đến giờ tao không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua mà.”
Gã đàn ông kia lập tức nhắm vào đám anh em của hắn: “Hừ! Những người anh em này đều vào sinh ra tử cùng mày, mày không quan tâm đến bọn nó như vậy, không sợ các anh em lạnh lòng à?”
Gã kia phá lên cười, hỏi đàn em của mình:
“Tao không để ý đến chúng mày, chúng mày có lạnh lòng không?”
“Lạnh lòng cái rắm, chỉ có kẻ yếu đuối và phụ nữ mới cần được quan tâm.” Gã râu quai nón bên cạnh nói chuyện rất thô lỗ.
Đám đàn em sau lưng cũng phụ họa:
“Đúng thế, phụ nữ mới lề mề cần người chăm sóc.”
“Chắc vì bọn chúng có phụ nữ nên mới chậm chạp thế.”
“Ha ha ha, có lý, nói không chừng người ta thương hoa tiếc ngọc đấy!”
“Thương hoa tiếc ngọc đâu phải như vậy, phải nâng niu hơn nữa mới được!”
Tiếng cười nhạo và chế giễu khiến đám người trong nhà mất mặt, không ngờ đàn em của Mạc Thừa lại không sợ chết.
Quan trọng nhất chính là bị bọn chúng đoán đúng thật.
Trong phòng thật sự có phụ nữ.
“Nghe thấy chưa? Bọn họ nguyện chết vì tạo, chuyện này không thể trách tạo được.”
Mạc Thừa bày ra dáng vẻ vô tội.
Gã đàn ông bên trong im lặng một lúc rồi nghiến răng nói: “Có nghĩa là mày nhất định phải cướp lô hàng này đúng không?”
“Mày đừng phí lời nữa.”
Hắn vừa dứt lời lại giơ tay ra hiệu, đám đàn em sau lưng lao nhanh vào trong.
Nhiếp Nhiên trà trộn vào trong đám người cũng lao vào, càn quét bắn giết.
Trong phòng đen kịt, chỉ có ánh lửa cùng với mùi khói thuốc súng nồng nặc. Cô đi sau lưng đám người kia, thỉnh thoảng bắn vài phát súng, nhưng thực ra là đang tìm hàng và người.
Gã Mạc Thừa đó chỉ cần hàng, đương nhiên sẽ không quan tâm đến sống chết của người trong nhà.
Cô rất sợ trận càn quét vừa rồi đã giết hết mọi người. Nếu thế thì dù lấy được hàng, cô cũng không có cách nào chuyển đi. Bởi vì cô không biết nên đưa lô hàng này đi đâu.
Cô dựa vào ánh lửa không ngừng tìm kiếm.
Đoàng!
Đột nhiên một viên đạn xé gió lao đến.
Nhiếp Nhiên nhạy bén với nguy hiểm, ngồi thụp xuống. Viên đạn lướt qua đỉnh đầu
CÔ.
Mùi khói thuốc súng quanh quẩn trên chóp mũi khiến cô cau mày lại. Một giây sau, cô đang định bắn trả thì lại một viên khác lao đến.
Con người cô co lại, theo bản năng xô vào cánh cửa bên cạnh. May mà cửa không đóng chặt, cô lao thẳng vào trong phòng.
Cánh cửa đập vào tường phát ra tiếng vang lớn. Cùng lúc này viên đạn kia bắn phập vào đó.
Lưng cô bị đập vào cửa hơi đau nhưng vẫn nghiến răng bò dậy.
Lúc cô ngẩng đầu lên lại phát hiện trong phòng có người!