Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2037
CHÁU ĐỪNG ĐẾN BÊN ĐÓ
Nhiếp Nhiên biết đám người kia nhìn mình nên cố ý đi xa một chút rồi nhanh chóng chạy vào chỗ rẽ, tránh ánh mắt bọn họ.
Nhưng cô lại phát hiện có mấy người lớn bám theo mình thật.
Cô cong môi lên, bước nhanh hơn, qua mấy chỗ rẽ đã cắt đuôi được. Không cần nghĩ cũng biết những người đó thèm muốn con dao của cô, thấy cô là một cô bé nên mới bám theo.
Cô không muốn tính toán với người dân bình thường. Sau khi cắt đuôi đối phương, cô lại vòng về rồi lên xe.
Có tiền xe, đương nhiên nhân viên bán vé sẽ không đuổi cô.
Sau mười phút chờ đợi, xe rời khỏi bến đi đến biên giới.
Nơi này cách biên giới khoảng ba tiếng, càng đến gần đó thì càng cằn cỗi, cho dù là đất đai hay thôn xóm cũng đều đổ nát, tiêu điều. Có thể thấy bạo loạn và bất an khiến cuộc sống của những người ở đây vô cùng gian khổ.
Nơi này mới chỉ gần biên giới mà thôi, cô không có cách nào tưởng tượng được ở biên giới sẽ hỗn loạn như thế nào.
Hoắc Hoành từng nói đó là nơi không ai quản lý.
Chắc… còn loạn hơn nhỉ?
Kiếp trước cô sống trong căn cứ, sau đó chỉ làm nhiệm vụ ám sát những người giàu cùng quan chức, chưa bao giờ đến nơi thế này. Đây là lần đầu tiên cô thấy người dân nghèo khổ sống bấp bênh không yên đến vậy.
Sau ba tiếng, xe cũng dừng lại ở bến xe biên giới. Nhiếp Nhiên theo mọi người xuống xe.
Cô tìm quản lý bến xe hỏi thăm mấy thôn xung quanh, nói dối mình đến tìm người thân nhưng bị mất địa chỉ.
Quản lý cũng tốt bụng, thấy cô ăn mặc rất bình thường, nhỏ tuổi mà lại đi tìm người thân nên nói cho cô biết.
Nhưng vừa nghe thấy là thị trấn nhỏ phía
Tây Nam, ông ta đã cau mày lại, do dự:
“Cháu chắc chắn là thị trấn phía Tây Nam chứ?”
Nhiếp Nhiên thấy vẻ mặt ông ta thay đổi thì vội hỏi: “Đúng thế, sao vậy ạ?”
Ông ta tốt bụng khuyên cô: “Cháu gái, chú cảm thấy nếu như là thị trấn phía Tây Nam thì cháu đừng đi nữa.”
“Tại sao?” Nhiếp Nhiên giả vờ không hiểu.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô,
ông ta nói: “Nghe nói mấy ngày trước bên đó xảy ra chút chuyện, mặc dù sau đó nói không sao, chắc là được giải quyết rồi, nhưng chú cảm thấy cháu còn nhỏ, đừng đi đến đó.”
Xảy ra chuyện? Có lẽ là hàng hóa bị giữ nên phát sinh xung đột.
Còn giải quyết thì Nhiếp Nhiên cảm thấy không có khả năng lắm, nếu như hàng hóa của Hoắc Hoành kinh động cảnh sát thì toi đời, Lý Tông Dũng chắc chắn sẽ nghĩ cách khống chế.
Cái gọi là không sao chẳng qua là đưa đẩy cho xong chuyện thôi. Đám người kia chỉ tạm thời ẩn nấp trong thị trấn, chưa hành động gì.
Nhiếp Nhiên tỏ vẻ kinh ngạc giống như mới biết tin tức này: “Chú cứ chỉ đường cho cháu đi rồi cháu sẽ xem tình hình.”
“Cũng được, nhưng cháu nhất định phải cẩn thận, nơi này là biên giới, cháu còn bé thật sự quá nguy hiểm.”
Quản lý biết sự quan trọng của người thân nên cũng rất tốt bụng chỉ đường cho cô.
Nhiếp Nhiên lặng lẽ ghi nhớ, cảm ơn ông ta rồi rời khỏi bến xe, đi theo hướng ông ta chỉ.