Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2036
Khó lắm mới có con dao tốt như vậy, sao ông ta có thể dễ dàng để người khác cướp mất chứ?
“Được rồi được rồi, tôi không thèm cò kè với cô gái trẻ như cô, tôi cược với cô đi.” Ông ta vội vàng ngăn cản bọn họ trao đổi, móc mười tệ ra đặt xuống đất.
Mọi người đều ồ lên.
Vẻ mặt ông ta hơi lúng túng, chỉ có thể lấy thêm hai mươi tệ nữa.
Ba mươi tệ.
Mặc dù ít, nhưng cô tin ông ta sẽ không chơi một ván rồi bỏ qua cho cô.
Nhiếp Nhiên ra vẻ tò mò.
Cô rất quen thuộc cách thức này, chủ yếu nhất vẫn là vấn đề xúc xắc.
Ai cầm xúc xắc chính là người thắng.
Đương nhiên cô sẽ không trơ mắt nhìn ông ta lắc xúc xắc rồi chơi đoán điểm với mình.
Cô kiếm cớ mình cũng muốn chơi, rồi lấy một hộp lắc xúc xắc nữa lên.
Trông cô như một đứa trẻ thích nghịch ngợm.
Người đàn ông kia thấy cô không hiểu cũng yên tâm hơn, dù sao chỉ cần điểm của ông ta cao hơn thì con dao này sẽ thuộc về ông ta.
Vì thế nên ông ta rất dễ dàng mắc câu.
Xúc xắc kêu rổn rảng trong cốc, sau đó hai người đồng thời đặt xuống.
Ông ta có vẻ là người lão luyện, lúc đập xuống đất dùng lực rất mạnh, nhìn thì không có gì, nhưng Nhiếp Nhiên rất rõ ông ta đang thừa cơ để động tay động chân.
Cô vờ như không biết.
Bởi vì cô cũng có thể làm thế.
Hơn nữa nếu mà so động tay động chân, làm sao ông ta có thể qua được cô?
Quả nhiên, cốc của đối phương mở ra, kết quả là một con ba, một con bốn, một con năm.
Ông ta cảm thấy mình thắng chắc rồi.
Nhưng một giây tiếp theo, Nhiếp Nhiên mở cốc ra, một con năm, hai con sáu.
Người đàn ông vốn đang cười ha ha khựng lại. Trong đầu ông ta lập tức xuất hiện một suy nghĩ, đây là kẻ lão làng!
Nhưng lúc suy nghĩ này vừa xuất hiện đã thấy cô bé trước mặt non nớt hỏi: “Thế này… là ai thắng?” Ông ta thầm lắc đầu, cảm thấy mình nghĩ nhiều, có lẽ chỉ là cô may mắn thôi.
“Cô thắng.” Điểm số ở ngay trước mắt, nếu ông ta nói mình thẳng sợ là người xung quanh cũng không đồng ý, nhưng ông ta lại nói: “Nào, chúng ta chơi một ván nữa đi.” Nói rồi ông ta móc ba mươi tệ ra để xuống đất.
“Hả? Được…” Nhiếp Nhiên chậm chạp gật đầu đồng ý tiếp tục đánh cược, nhưng đã thu con dao lại.
Người đàn ông kia vội nói: “Cô cất đi làm gì, không phải muốn tiếp tục đánh cược à?” “Tôi có tiền rồi, tôi có thể dùng tiền đánh cược với chú, không phải chú nói không muốn dao à?” Dáng vẻ nghĩ cho ông ta của cô khiến ông ta nghẹn họng: “…” Nhiếp Nhiên giục: “Nào, một ván cuối cùng.” Ông ta suy nghĩ, cảm thấy nếu mình thắng thì cô sẽ hết tiền, chắc chắn lại phải dùng dao để đặt tiếp. Vì vậy cũng không so đo cô dùng dao hay dùng tiền, quyết định chơi một ván nữa.
Lúc này Nhiếp Nhiên đã nhìn thấy cái xe đi đến biên giới trong bến xe rồi, cô càng nhanh tay hơn.
Hai tiếng lắc vang lên, sau đó hai cái cốc úp xuống đất.
Vẫn là người đàn ông kia mở trước.
Bốn, năm, sáu.
Theo lý mà nói điểm này đã đủ lớn, về cơ bản là thắng chắc rồi.
Lúc tất cả mọi người đều cảm thấy lần này Nhiếp Nhiên sẽ thua thì một giây tiếp theo đều há hốc mồm.
Ba con sáu.
Chuyện này… vận may của cô gái này đúng là quá đáng sợ rồi!
Người đàn ông kia liền cho rằng cô là kẻ lừa gạt, song còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy Nhiếp Nhiên kêu lên, kinh ngạc nói: “Ba con sáu?! Lần này cũng là tôi thắng đúng không?” Dáng vẻ không thể tưởng tượng nổi của cô khiến ông ta bắt đầu do dự và ngập ngừng.
Thế này giống kẻ lừa đảo à? 3 Cô cầm hai mươi tệ lên, để lại tờ mười tệ:
“Mười tệ này coi như tiền chơi của tôi, cảm ơn chú đã chơi với tôi.” Cô còn khách sáo để lại mười tệ khiến ông ta không so đo được gì. Cuối cùng chỉ có thể nhận mình xui xẻo nhìn cô rời đi.
Sở dĩ Nhiếp Nhiên khách sáo như vậy chỉ là không muốn khiến người khác chú ý, dù sao cô cũng đã lấy con dao kia ra, ngộ nhỡ có ai bám theo thì không ổn.