Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2035
TIỀN BẠC LÀM KHÓ ANH HÙNG
Mà lúc này Nhiếp Nhiên đã tới bến xe trưởng thôn nói, nhưng cô không lên được chuyến đầu tiên.
Bởi vì lần này cô đi ra ngoài huấn luyện dã ngoại sinh tồn, ngay cả đồ ăn cũng không có, lấy đâu ra tiền, sau đó lại xảy ra bạo loạn, cô bận cứu người, bận làm cạm bẫy, bạn chơi đuổi bắt với người Quân khu 9 nên quên mất chuyện xin tiền.
Vậy là cô đã hai kiếp làm người không lo lắng chuyện tiền nong lại có một ngày vì không có tiền xe mà bị tài xế và nhân viên bán vé đuổi xuống.
Nhiếp Nhiên đứng ở bến xe trơ mắt nhìn cái xe chở đầy người rời đi.
Cô nghĩ mà cũng cảm thấy buồn cười.
Nhưng có thể làm thế nào, không có tiền không mua được vé xe, vậy thì không thể lên xe.
Đây là chuyện hiển nhiên.
Cô chỉ có thể nghĩ cách kiếm tiền.
Đi đi về về cần ít nhất năm mươi tệ.
Tuy không nhiều, nhưng muốn kiếm được năm mươi tệ ở nơi hoang vắng này cũng là một chuyện rất đau đầu. Hơn nữa cô còn đang vội, làm gì có thời gian buôn bán kiếm lộ phí. Dĩ nhiên cô cũng không vốn mà làm ăn.
Đối mặt với cảnh túng quẫn này thì chỉ có đi… trộm thôi.
Kiếp trước cô từng trộm chìa khóa, trộm mật mã, trộm tài liệu, cái nào mà chẳng hơn trăm triệu.
Bây giờ vì lên xe mà cô phải trộm năm mươi tệ?
Nghĩ thế nào cũng cảm thấy kỳ quái.
Đúng là tiền bạc làm khó anh hùng.
Nhiếp Nhiên cảm thán, muốn tìm một người nhìn có vẻ khá giả để ra tay, còn người nghèo thì bỏ đi.
Nhưng đi một vòng cũng chẳng thấy ai khá giả.
Đường biên giới này loạn lạc quanh năm, người có tiền đầu có tụ tập ở đây, toàn là người nghèo sống lay lắt thôi.
Lần này đúng là làm khó Nhiếp Nhiên rồi.
Phải trộm của người nghèo thật sao?
Lúc cô đang bế tắc thì thấy một đám người tụ tập trong góc bến xe, thậm chí còn nghe thấy tiếng hô mua lớn mua nhỏ cùng tiếng xúc xắc.
Mắt cô lập tức sáng lên.
Có rồi!
Không thì dựa vào chút “may mắn” chơi mấy ván, kiếm tiền xe vậy.
Nhiếp Nhiên đi vội đến chỗ bọn họ.
Cô mặc đồ bình thường nhưng là con gái lại nhỏ tuổi, chen vào trong đám đàn ông rất dễ bị chú ý.
Người đàn ông lắc xúc xắc vốn đang phiền não vì đám người này chỉ xem không chơi, lúc này thấy Nhiếp Nhiên đi tới, tuy cô ăn mặc bình thường nhưng còn nhỏ, nhất định có thể lừa được một ít, vì vậy ông ta cười nói: “Nào nào nào, cô gái, có muốn chơi mấy ván không, vui lắm.”
“Được.” Nhiếp Nhiên giả vờ tò mò và lạ lẫm như lần đầu tiên nhìn thấy.
“Cô gái, cô có cái gì có thể lấy ra chơi không?” Người đàn ông kia tưởng là cá cắn câu rồi, vui vẻ hỏi.
Nhưng cũng đúng thôi, trừ nhặt được ra, cha mẹ chắc chắn không thể cho cô gái nhỏ thế này mang dao theo.
Ông ta thấy Nhiếp Nhiên mong đợi bèn rút con dao găm ra. Dưới ánh mặt trời gay gắt, con dao lóe lên khiến mọi người sợ hãi.
Cho dù là người bình thường cũng biết con dao này rất sắc bén.
“Thế nào, có thể chơi không?”
Dáng vẻ trẻ con trời sinh của cô khiến người đàn ông kia cùng đám người thả lỏng.
Hình như nghĩ là cô không biết gì, ông ta cố ý tỏ ra khó xử: “Con dao này không tệ, nhưng tôi muốn tiền chứ lấy dao làm gì?”
Những người bên cạnh biết ông ta muốn bắt nạt cô gái này để ép giá.
Nhưng Nhiếp Nhiên có thể dễ bị ép giá sao?
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
“Vậy hả?” Cô giả vờ đắn đo, nhìn con dao kia: “Thế các chú thì sao? Tôi có thể tạm thời cọc con dao này, đợi chơi thắng rồi thì chuộc lại không?”
Đám người xung quanh đều dao động. Ở biên giới mà có con dao sắc thế này phòng thân cũng không tệ.