Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2029
VẺ MẶT CHÁU KHÔNG LỪA ĐƯỢC TÔI
Trong đêm tối, đáy mắt Nhiếp Nhiên hơi dao động.
“Hơn mười năm trước tôi mới ngoài sáu mươi, vào một lần bạo động, chân tôi lại không khỏe nên bị tụt lại cuối cùng, suýt nữa bị đám người kia bắt được, không biết cậu ấy từ đâu ra mà chẳng nói lời nào đã cõng tôi chạy về phía trước, đạn càn quét sau lưng. Hôm ấy trời rất tốt, cậu ấy còn rất trẻ, cũng rất nhỏ, thế mà cứ cõng ông già này, mấy lần đạn bắn đến cạnh chân mà cậu ấy vẫn không bỏ tôi lại.”
“Khi đó chỉ còn lại hai người chúng tôi, những người khác đều đã đã rời thôn, đám
người kia bắn về phía chúng tôi, tôi rất sợ, cảm thấy mình sẽ bỏ mạng ở đây. Sau đó đám người tấn công càng ngày càng nhiều, tôi nghĩ mình già rồi, chết thì chết, nhưng không thể để cho cậu thanh niên kia bỏ mạng vì mình được, cậu ấy còn trẻ, chết vì một ông già là không đáng.”
“Nhưng cậu ấy lại không chịu bỏ tôi xuống, nói nhất định sẽ đưa tôi rời đi, giống y như lúc cháu đi cứu lão Đặng.”
Trưởng thôn đứng chắp hai tay sau lưng nhìn về phía xa, đắm chìm vào chuyện năm đó.
Mắt ông ta sáng lên: “Cả đời này tôi sẽ không quên được cảnh ngày đó, đạn vạch qua tai mình, chỉ nghe thôi cũng cảm thấy sợ.”
Nhiếp Nhiên quay sang nhìn ông ta.
“Tôi không biết cháu có quen người đó không, mười năm qua tôi chưa hề gặp lại cậu ấy, khi đó cứu được tôi ra thì cậu ấy
cũng bị thương, ngã xuống, đám người kia không ngừng gọi cậu ấy là A Dịch…”
A Dịch?!
Lúc ông ta nói hai chữ cuối cùng, cô chấn động.
Mười mấy năm trước… cậu thanh niên.
Nhiếp Nhiên nghĩ ngay đến anh.
Nếu như là hơn mười năm trước thì chắc anh vẫn còn ở trong đơn vị.
“Không biết cậu ấy còn sống hay không, những năm qua mặc dù không gặp được cậu ấy, nhưng năm nào tôi cũng cầu khẩn ông trời và tổ tiên phù hộ cho cậu ấy luôn bình an. Năm đó nếu như không có cậu ấy, có lẽ tôi đã chết rồi.” Nói tới đây, ông ta như hoàn hồn lại: “Cháu gái, nếu như cháu quen cậu ấy thì chuyển lời giúp tôi, bảo cậu ấy cứu người cũng phải chú ý an toàn.”
Chú ý an toàn.
Chỉ bốn chữ đơn giản nhưng không biết tại sao lại như cục bông mắc trong cổ họng
Nhiếp Nhiên.
Cô đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, nó chỉ trong chớp mắt thôi, ngay cả cơ hội chạm vào cũng không có, nhưng mãi mà cô không thể bình tĩnh lại được.
Nhiếp Nhiên nhìn gương mặt trải qua năm tháng tẩy rửa của ông lão, tóc đã bạc trắng nhưng rất gọn gàng, đôi mắt lõm xuống nhưng đáy mắt vẫn sáng. Trong ánh mắt bình tĩnh kia mang theo sự lắng đọng của thời gian.
Cuối cùng Nhiếp Nhiên cũng hiểu tại sao vị trưởng thôn này lại đứng về phía mình.
Cô vốn còn thấy lạ, hóa ra ông ta đã thấy con dao quân dụng bên hông cô.
Nhiếp Nhiên im lặng một lúc, đột nhiên cong môi lên: “Trưởng thôn nghĩ nhiều rồi, con dao này là do tôi nhặt được.”
Cho dù chấn động nhưng cô không thể nói thật. Cô chạy đến đây là vi phạm kỷ luật, nếu nói thật thì sau này coi như xong.
Trưởng thôn cười khẽ: “Dù tôi đã già nhưng mắt vẫn tinh lắm, vẻ mặt vừa rồi của cháu giống y như đám người năm đó, cảm giác này sẽ không sai đâu. Cháu nói không phải thì là không phải. Nhưng nhớ phải truyền lời giúp tôi đấy.”
Trưởng thôn vừa nói xong, một người dân cửa động đột nhiên huýt sáo.
“Chắc là có chuyện rồi, tôi đi xem xem!
Ông trốn vào trong động đi.” Cô nói với trưởng thôn rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
Song chưa đi được hai ba bước đã có một bóng người chạy từ trong rừng tới.
Người kia vừa chạy vừa phấn khởi hồ lên:
“Là cảnh sát, là cảnh sát đến cứu chúng ta!”
Dân làng trốn trong hang động đều phấn chấn lên. Bọn họ chạy vội ra, nhao nhao
hỏi: “Cảnh sát? Cậu chắc chắn chứ?”
“Có chắc là nhìn thấy cảnh sát tới không?”
“Là cảnh sát thật à? Không nhìn nhầm chứ?”
“Chắc chắn, tôi thấy những người đó đang bao vây dưới chân núi.”