Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2028
CẬU ẤY LÀ QUÂN NHÂN
“Trưởng thôn, đừng tin cô ta, chúng ta không thể đặt cược bao nhiêu mạng người cho kẻ khả nghi này được.”
Nhưng trưởng thôn mặc kệ ông ta, trả lời:
“Cần! Dù sao cũng chết, cứ liều một lần đi!”
“Trưởng thôn!”
Người kia không tưởng tượng nổi, trợn to hai mắt.
Trưởng thôn rất bình tĩnh nghiêm túc nói với ông ta và dân làng: “Nếu như mọi người không tin tôi thì có thể tự nghĩ cách, tôi sẽ không ngăn cản.”
“Trưởng thôn, ông nói cái gì thế, nếu ông
đã nói thế rồi thì chúng tôi còn nói được gì nữa.”
“Đúng vậy trưởng thôn, đúng như ông nói, dù sao cũng chết, không bằng thử xem sao.”
Dân làng nhao nhao phụ họa.
Người đàn ông kia tức giận giậm chân:
“Mọi người điên rồi à mà lại định tin kẻ khả nghi này?!”
“Tôi nói rồi, nếu ông không tin, ông có thể tự nghĩ cách, tôi sẽ không ngăn cản ông.”
Trưởng thôn nhắc lại một lần nữa khiến ông ta càng cảm thấy trưởng thôn điên rồi:
“Trưởng thôn!”
Nhưng lần này không có ai nghe ông ta, bởi vì Nhiếp Nhiên đã lên tiếng: “Được rồi! Tất cả trẻ con và người già tạm thời ở trong hang đừng nói gì, đàn ông đi tìm đá lớn, phụ nữ đi tìm gậy gộc, tốt nhất là nhọn.
Mười phút sau tập trung ở đây.”
Dân làng không hề do dự gật đầu rồi đi ngay.
Bọn họ có mấy chục người, trừ trẻ em và người già đi thì hai mươi người là có thể giúp.
Mười phút sau mọi người mang thành quả của mình về.
Nhiếp Nhiên cũng quay lại nhưng không đen theo gì cả. Cô vừa quay lại đã vùi đầu vào công việc.
May mà cái động này là nơi bọn họ dùng để ẩn nấp quanh năm nên dao kéo đủ cả.
Nhiếp Nhiên ngồi xuống, lấy con dao bên hông ra vót nhọn cành cây và gậy gộc, sau đó dùng dây mây hoặc là vỏ cây buộc lại.
Tốc độ của cô rất nhanh, cũng cực kỳ khéo léo, nhìn hoàn toàn không tốn sức, chỉ ba bốn phút ngắn ngủi đã xong.
“Nhìn thấy chưa, mọi người cứ làm theo tôi rồi lát nữa đặt vào những cái hố tôi đào ở kia.”
Nhiếp Nhiên không có thời gian nói kỹ với bọn họ, cô cảm thấy đám người kia sắp đến gần rồi, nếu còn không nhanh sẽ không kịp mất.
Cô bố trí một nhóm người đi làm bẫy, lại tìm mấy người tinh mắt, nhanh nhẹn: “Mọi người canh gác cho tôi, tôi sẽ đưa mọi người đến những chỗ khác nhau, chỉ cần phát hiện có ai đi lên phải lập tức huýt sáo nhắc nhở, hiểu chưa?”
Mấy chỗ này đều là vị trí tốt nhất để theo dõi quân địch, hơn nữa cô còn cố ý động tay chân ở đó, có thể nói là tốn không ít tâm huyết.
Mất nửa tiếng chuẩn bị xong mọi thứ,
Nhiếp Nhiên quay vào hang động nghỉ ngơi.
Người bên trong đều đang cầu nguyện trời cao phù hộ.
Nhiếp Nhiên thấy vẻ mặt trưởng thôn nghiêm túc bên an ủi một câu: “Tôi sẽ cố gắng bảo vệ mọi người.”
“Thật ra cháu lừa chúng tôi, không phải cháu chạy nạn tới đây, đúng không?” Câu hỏi bất ngờ của trưởng thôn khiến Nhiếp
Nhiên khẽ nhướng mày lên: “Mặc dù tôi chỉ là người dân bình thường, nhưng sống đây nhiều năm, trải qua nhiều lần bạo loạn, cũng từng được cứu giúp. Rất lâu trước đây có một người đã từng cứu tôi, con dao trong tay cậu ấy giống hệt của cháu.”
Nói tới đây, ông ta chậm rãi quay sang nhìn
Nhiếp Nhiên, giọng nói mạnh mẽ mà rõ ràng: “Cậu ấy là quân nhân.”