Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2030
XIN LỖI, CHÚNG TÔI TỚI MUỘN
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, ai cũng vui mừng khôn xiết vì sống sót sau tai nạn.
“Trời ơi, chúng ta được cứu rồi à? Chúng ta thoát khỏi nguy hiểm rồi đúng không?”
“Đúng vậy, chúng ta được cứu rồi!”
“Cuối cùng cũng được cứu, cuối cùng cũng được cứu rồi!”
Nghe những tiếng hoan hô này, vẻ mặt
Nhiếp Nhiên càng thêm nặng nề.
Mặc dù cô đã báo cảnh sát, nhưng lúc ấy để đề phòng bất trắc, cô còn cố ý nói đám người kia đem theo vũ khí.
Cho nên nếu là cứu viện tới do cuộc điện thoại đó, bảy tám mươi phần trăm sẽ không phải là cảnh sát bình thường.
Có thể điều động tới nhanh như vậy, trừ
Quân khu 9 ra…
Cô thật sự không nghĩ ra còn người ở đâu nữa.
Rất nhiều người Quân khu 9 đều biết cô, cho dù cô hóa trang cũng không thể qua được mắt bọn họ.
Vì vậy, cô phải nhờ đến trưởng thôn:
“Trưởng thôn, nếu như gặp đám người kia, đừng nói là đã gặp tôi, càng đừng nhắc đến sự tồn tại của tôi.”
Trưởng thôn ngẩn ra: “Tại sao? Rõ ràng cháu…”
Ông ta nói được một nửa đã bị Nhiếp
Nhiên cắt ngang: “Nể tình tôi giúp mọi người, mong ông giúp tôi một lần, dù sao cũng là mọi người nợ tôi.”
Vì không còn nhiều thời gian nên Nhiếp
Nhiên không để ý tới việc cung kính nữa.
Trưởng thôn thấy ánh mắt cô bất an và lo lắng thì cau mày lại.
Với bản lĩnh nhiều năm nhìn người, ông ta chắc chắn cô gái này nhất định là người của quân đội, cho dù không phải thì cũng có liên quan.
Ánh mắt lúc cứu người sẽ không nói dối.
Vì thế ông ta gật đầu: “Mặc dù tôi không biết tại sao cháu phải làm như vậy, nhưng nếu cháu đã nói thế thì tôi đồng ý.”
Thật ra lúc nãy Nhiếp Nhiên nói chuyện với trưởng thôn cũng không lịch sự lắm, nhưng cô rất sợ trưởng thôn sẽ từ chối, dù sao chuyện này cũng liên quan đến tương lai của cô ở Quân khu 9.
Bây giờ trưởng thôn không những không để ý mà còn giúp cô vô điều kiện, nói thật
Nhiếp Nhiên rất cảm tạ: “Cảm ơn.”
Chuyện đã nói xong, người phía dưới cũng sắp lên đây, Nhiếp Nhiên không thể ở lại nữa.
Cô định nhân lúc mọi người phấn khởi mà lặng lẽ rời đi.
Nhưng không ngờ cô con gái nhỏ tinh mắt kia lại phát hiện ra, vội hô lên: “Chị A Mạn!
Chị định đi đâu thế?”
Mọi người đồng loạt nhìn cô.
Cô mỉm cười ôn hòa, ngồi xuống nhìn cô bé: “Chị A Mạn còn phải đi tìm anh trai, em ngoan ngoãn ở lại chờ cứu viện đi.”
Người dân vốn rất cảnh giác với cô nghe thấy thế lại càng thêm nghi ngờ: “Tìm anh trai? Tôi thấy là cảnh sát sắp đến nên cô muốn chạy mới đúng!” Sau đó ông ta nói với trưởng thôn: “Trưởng thôn, tôi đã nói với ông rồi mà, nhất định cô ta có vấn đề!
Hay là chúng ta giữ cô ta lại đợi cảnh sát tới đi!”
Ai ngờ trưởng thôn lại không vui, gõ mạnh cái gậy xuống đất: “Được rồi! Ông cho là tôi ngu đúng không?! Nếu như không nhờ cô ấy gọi điện thoại, sao cảnh sát có thể tới nhanh như vậy! Ông còn nói linh tinh nữa thì đừng trách tôi không khách khí!”
Trưởng thôn này có danh vọng rất cao trong thôn, dân làng chưa từng thấy ông ta tức giận thế này, đều không dám lên tiếng nữa. Ngay cả người kia cũng ngậm miệng.
Giải quyết xong đám người này, trưởng thôn mới cười nói với Nhiếp Nhiên: “Cháu đi đi, phải cẩn thận! Còn nữa, nhất định phải bình an trở về.”
Nhiếp Nhiên gật đầu, sau đó nhanh chóng biến mất ở trên đường núi.
Trưởng thôn khẽ thở dài, cảm thấy vô cùng lo lắng.
Qua nửa tiếng mà cảnh sát vẫn ở giữa sườn núi chưa lên đến nơi làm người phía trên sốt ruột, gọi với xuống dưới.
Qua hơn nửa tiếng nữa, bọn họ mới chậm chạp đi tới.
Lý Tông Dũng dẫn đầu vội vàng tiến lên đỡ trưởng thôn: “Xin lỗi, trưởng thôn, chúng tôi tới muộn.”
Lần này là nhiệm vụ đầu tiên sau khi ông được điều động về đây, hơn nữa lại là ở vùng biên giới nên ông nghĩ đến xem cũng tốt. Vì vậy trên đường tới đây ông đã xem tài liệu, cho nên nhận ra ngay trưởng thôn.