Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2025
mà quan Hành lý của cô vẫn ở trong thôn, tuy ở dưới hầm nhưng cô nhất định phải lấy được bản đồ, nếu không sẽ khó đi.
Thấy cô im lặng không nói gì, trưởng thôn lên tiếng hòa giải: “Được rồi, bây giờ không phải là lúc tính toán chuyện này, không biết đám người kia có đến chỗ chúng ta không, chúng ta mau chạy ra sau núi nấp đã.” “Trưởng thôn! Sao ông có thể nói như vậy!
Để cô ta biết chúng ta nấp ở đó, ngộ nhỡ cô ta dẫn người tới thì làm thế nào?” Người dân có thái độ thù địch với Nhiếp Nhiên trách cứ.
“Chuyện này…” “Yên tâm, tôi không có hứng với hầm trú ẩn của mọi người.” Nhiếp Nhiên lên tiếng, cô vẫn đứng im, ánh lửa phía xa phủ lên khuôn mặt lạnh lùng của cô: “Chú ấy vẫn còn ở trong thôn đúng không?” Cô không còn bộ dạng thảm hại gặp nạn như trước nữa mà chỉ còn vẻ kiến nghị.
Cậu thanh niên kia hoảng sợ, nói chuyện cũng lắp bắp: “Đúng… đúng vậy.” “Mọi người mau rút lui đi.” Nhiếp Nhiên nhìn ra xa, ra lệnh cho đám người.
Trưởng thôn buột miệng hỏi: “Cháu thì sao?” “Trưởng thôn, bây giờ ông còn quan tâm cô ta làm gì!” Người dân bên cạnh nhỏ giọng kháng nghị.
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu nhìn ông ta: “Tôi đi cứu ông ấy.” “Cô đi cứu? Cô đang đùa cái gì thế?” Mọi người đều thấy cô không đáng tin. Ngay cả hai cô bé kia cũng giật mình.
Nhưng lúc này Nhiếp Nhiên đã không có thời gian nói chuyện với bọn họ nữa, cô phải đưa người đàn ông kia và bản đồ ra ngoài.
Vì vậy cô đi thẳng về phía thôn, không quay đầu lại.
Càng đến gần thôn, ánh lửa lại càng mạnh, nhiệt độ cũng lớn hơn. Có thể thấy thôn đã bị phá hủy hoàn toàn rồi.
Nhiếp Nhiên không dám tùy tiện hành động, cô đến con sông nhỏ trước cổng thôn làm ướt cả người trước, sau đó xé một miếng vải thấm nước quấn quanh miệng mũi mình, chuẩn bị xong xuôi mới lao vào trong.
May mà trong thôn chưa cháy mạnh lắm, Nhiếp Nhiên đạp cái cửa gỗ bị nhiệt độ cao làm biến dạng ra, lao vào.
Trong ánh lửa, cô thấy trong sân đầy nước, hơn nữa giữa sân còn có một cái vại lớn.
Cô dịch lại gần xem, thấy ông ta đang trốn bên trong.
Người đàn ông này thật thông minh, biết không chạy ra được nên nấp ở trong vai nước.
Nhưng nếu cháy lớn, ông ta trốn trong này chỉ tiện để biến thành heo luộc thôi.
Nhiếp Nhiên không nói một câu kéo ông ta ra.
Người đàn ông kia tưởng là mình bị phát hiện, há miệng run rẩy mở mắt ra định cầu xin tha thứ, ai ngờ lại nhìn thấy Nhiếp Nhiên.
“Cháu… A Mạn?!” Nhiếp Nhiên kéo ông ta ra ngoài, quát:
“Mau đi thôi!” Ông ta ngây ngẩn nhìn Nhiếp Nhiên.
Nếu không phải vì ông ta tìm cô mới biến thành như vậy, Nhiếp Nhiên cũng chẳng thèm quan tâm đến sống chết của ông ta, cô lớn tiếng mắng: “Tôi bảo chú đi mau lên!” Những căn nhà xung quanh không ngừng đổ xuống, Nhiếp Nhiên không chịu được nữa đá ông ta ra ngoài.
Người đàn ông kia bị cô đạp thì hoàn hồn lại.
“Cháu thì sao?” Ông ta vội hỏi.
“Chú không cần phải lo cho tôi, mau đến sau núi đi.” Nhiếp Nhiên ném lại câu này rồi chạy đến chỗ cái hầm.
Khắp nơi là ánh lửa và gỗ bị cháy.
Nhiếp Nhiên vừa đi đến miệng hầm đã thấy nơi đó bị một miếng gỗ lớn đèn lên.
Cô lập tức tìm cái xẻng sắt để bấy miếng gỗ lên. Nhưng miếng gỗ quá nặng, với sức một mình cô thì không làm gì được.
Âm!
Một cái cây cách cô không xa bị lửa đốt trụi, ầm ầm đổ xuống.
Nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng nhất là cô nghe thấy ngoài cửa có tiếng người.
Đám người ngoài kia đang ở ngay trước cửa.
Nếu như đấu riêng chưa chắc cô đã thua, nhưng ở nơi biên giới này thường là đám người có tổ chức, có trang bị vũ khí cơ bản, trên người cô không có gì cả, xông lên chính là nội mạng.
Cho nên cô nhất định phải nhanh chóng lấy được bản đồ rồi chạy đi!