Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2024
GẶP NHAU
Người đàn ông thật thà này suy nghĩ một lúc mới quyết định: “Thế này đi, cháu đưa hai đứa nhà chú ra sau núi tránh trước, chú đi tìm nó.”
“Chú…” Cậu thanh niên bất lực, nhưng thấy ông ta kiên trì nên cũng chỉ có thể thỏa hiệp: “Được rồi, vậy chú tranh thủ thời gian đi, nhất định đừng kéo dài! Mọi người đều ở sau núi!”
Dặn dò xong, cậu ta định đưa hai cô bé đi.
“Không muốn, con không muốn xa ba!” Cô con gái nhỏ nắm chặt vạt áo ba mình.
“Con cũng không muốn!”
Hai cô con gái không chịu rời đi làm người đàn ông rất sốt ruột, nhưng ông ta vẫn kiên nhẫn khuyên: “Các con ngoan, nghe
lời ba, mau đi theo anh đi, ba tìm được chị
A Mạn rồi sẽ đến ngay.”
“Không muốn, con không muốn…” Cô con gái nhỏ vừa nói vừa khóc, nắm chặt áo ba mình hơn.
Nhưng thời gian cấp bách, đâu thể lôi lôi kéo kéo mãi được, ông ta lập tức bảo cậu thanh niên: “Mau bế hai đứa đi đi!”
“Chú nhất định phải cẩn thận nhé, nếu như không tìm được thì chú phải đến đó ngay, hai em còn nhỏ, vẫn cần chú chăm sóc.” Cậu thanh niên nghiêm túc nói xong, kẹp lấy eo hai cô bé lao ra ngoài, mặc kệ bọn chúng vừa khóc vừa kêu gào ầm ĩ.
“Ba! Hu hu hu… ba!”
Nhưng tiếng hộ của bọn chúng nhanh chóng bị tình cảnh rối loạn này nuốt chửng.
Cậu thanh niên rất khỏe, bế hai cô bé chạy vội đuổi theo dân làng.
Trưởng thôn thấy anh ta đưa hai cô bé đến, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, sau khi hỏi kỹ mới biết được lý do.
Ông ta quyết định đưa tất cả mọi người đến hang động sau núi ẩn nấp trước. Ai ngờ nửa đường lại gặp Nhiếp Nhiên vòng lại.
Hai bên đều vô cùng kinh ngạc.
Cô bé con bị cậu thanh niên kia giữ kinh ngạc hô lên: “Chị A Mạn!”
Cậu thanh niên vội vàng chạy lên,: “A Mạn, sao cô lại ở đây? Cô có biết chú Đặng tìm cô mãi không!”
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Nhiếp Nhiên cau mày, cô không ngờ mình lại gặp bọn họ ở đây. Vốn dĩ cô đã rời khỏi thôn rồi, đến lúc muốn kiểm tra địa hình mới phát hiện mình quên cầm bản đồ.
Nhất định là do tiếng chó sủa vừa rồi hại cô phân tâm, lại quên thứ quan trọng như thế.
Nhưng cô không hiểu tại sao mới rạng sáng mà đám người này đã hốt hoảng nhếch nhác chạy đến đây.
“Có người xông vào thân chúng ta, chú
Đặng sợ cô ở đó một mình nên vẫn ở trong thôn tìm cô!” Cậu thanh niên rất lo lắng, đưa hai cô bé cho Nhiếp Nhiên: “Cô trông hai đứa này đi, tôi đi tìm chú Đặng.”
Nhiếp Nhiên còn chưa hiểu gì đã bị nhét cho hai đứa bé.
Cô chưa kịp gọi anh ta, trong thôn đột nhiên nổ “oành…” một tiếng.
Mọi người giật mình há hốc mồm.
Sau tiếng nổ, ánh lửa và khói cuồn cuộn nhanh chóng bốc lên.
Một người dân chỉ về hướng đó hô lớn:
“Nguy rồi! Bọn chúng phóng hỏa đốt thôn!”
Trưởng thôn cuống lên: “Còn lão Đặng thì sao? Ông ta vẫn còn ở bên trong!”
Trong bóng tối, ánh lửa màu đỏ càng lúc càng sáng, sáng đến nhức mắt. Thấy thế lửa này, mọi người đều hiểu cơ hội còn sống là cực thấp.
Hai cô bé hình như cũng biết, đau đớn bật khóc. Cô bé con đau lòng khóc lớn. Còn cô con gái lớn thì lặng lẽ nhìn ánh lửa rơi nước mắt.
Không khí ngột ngạt mà nặng nề.
“Đều tại cô! Nếu không phải vì tìm cô, muốn đưa cô đi, sao lão Đặng có thể bị kẹt đó, tại cô hết!” Đột nhiên có một người đàn ông tức giận chỉ trích Nhiếp Nhiên.
Trưởng thôn vội nói: “Được rồi, cô ấy cũng không cố ý.”
“Không cố ý cái gì! Nhất định cô ta có vấn đề! Nếu không nửa đêm không ngủ chạy đến đây làm gì!”
Mọi người đồng loạt quay sang nhìn Nhiếp
Nhiên. Đúng vậy, đã muộn thế này rồi, một cô gái không ngủ chạy đến đây làm gì?