Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2026
C Lúc Nhiếp Nhiên không kiên trì nổi nữa thì có một bóng đen chạy vào.
Cô theo bản năng buông tay, sờ vào hông, nhưng ngẩng đầu lên lại phát hiện là người đàn ông vừa bị mình đạp ra ngoài.
“Chú quay lại làm gì!” Cô bỏ tay xuống, cầm xẻng định nâng miếng gỗ lên tiếp.
“Để chú giúp cháu!” Người đàn ông cầm cái xẻng sắt chèn vào khe hở, sau đó dùng sức nâng miếng gỗ lên một chút.
Nhiếp Nhiên cũng ấn mạnh xuống, cuối cùng miếng gỗ nặng kia cũng được đẩy lên.
Cô vội mở cửa hầm ra, nhảy vào trong lấy tấm bản đồ nhét vào trong ngực mình, sau đó lại nhanh chóng chui ra. Vừa ra đã thấy người đàn ông kia vẫn đứng đó canh chừng cho mình.
“Chú còn ở đây làm gì, mau đi đi!” Nhiếp Nhiên không ngờ ông ta lại cố chấp thế.
“Không được, bây giờ đám người kia đang bên ngoài!” Ông ta vội vàng kéo Nhiếp Nhiên định xông ra lại, ra hiệu cho cô im lặng.
Nhiếp Nhiên dừng bước, cẩn thận lắng nghe tiếng động.
Quả nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, có cả tiếng reo hò hoan hô của đám đàn ông.
Nhiếp Nhiên gần như theo bản năng giơ tay ra kéo ông ta nép sát vào tường, đề phòng đám người kia lao vào.
May mà bọn chúng chỉ đi qua cửa.
Nhiếp Nhiên nghe tiếng vang xa dần mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đi thôi.” Cô nói với ông ta rồi lặng lẽ đi ra trước.
Trên đường vô cùng hỗn loạn, khắp nơi là ánh lửa và đồ bị cháy.
Nhân lúc không có ai phát hiện, cô dẫn người đàn ông nhanh chóng chạy khỏi đây.
Nhưng đi được một nửa, Nhiếp Nhiên đột nhiên dừng bước.
“Sao thế?” Ông ta hỏi.
“Chú đi trước đi, hoặc là… ra ngoài cửa thôn đợi tôi, tôi sẽ ra ngay.” Nhiếp Nhiên sợ người đàn ông này ngốc nghếch đứng tại chỗ chờ cô, bị bọn chúng phát hiện sẽ liên lụy đến mình nên bổ sung một câu.
Nhưng cô không giải thích tại sao, chỉ nói thế rồi quay trở lại.
Ông ta chỉ đành đứng tại chỗ nhìn cô rời đi.
Nhưng may mà Nhiếp Nhiên rất giữ lời, sau mấy phút ngắn ngủi đã chạy ra.
Quả nhiên vừa ra đã thấy người đàn ông kia nấp ở trong bụi cỏ chờ mình.
Nhiếp Nhiên cũng hết cách với ông ta, chỉ có thể dẫn ông ta đi, may mà cuối cùng vẫn thành công tới sau núi.
“Đến rồi đến rồi, có người đến rồi!” Người trên núi thấy dưới núi có tiếng động, vội hô lên.
Mọi người đều nín thở căng thẳng.
“Là ba và chị A Mạn!” Cô con gái nhỏ tinh mắt nhìn thấy bóng người quen thuộc dưới ánh trăng, lập tức hô lên.
Mọi người nhìn kỹ lại, thấy đúng là lão Đặng và cô gái kia, cũng đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Mấy người dân vội vàng đi xuống đỡ họ.
Hai cô bé nhìn thấy ba mình cũng rối rít chạy tới, nhào vào trong lòng ông ta mừng mừng tủi tủi.
Mọi người thấy cảnh này đều vui vẻ.
Chỉ có Nhiếp Nhiên là không tập trung vào tiết mục tình cảm cha con nhận nhau này, cô nhìn về phía cổng thôn.
“Tôi cảm thấy bọn chúng sẽ tới nên vừa rồi đã báo cảnh sát, bây giờ mọi người mau chạy đi.” Nhiếp Nhiên không quay đầu lại, phá tan tiết mục ấm áp này.
Cô thấy nếu như đám người kia là cướp thì không thể đốt thôn, cho nên chắc là bọn chúng tìm người. Mà lúc này trong thôn không có một ai, thế nào bọn chúng cũng mở rộng phạm vi tìm kiếm.
May mà vừa nãy cô nhớ ra việc báo cảnh sát, chỉ là không biết lúc nào cảnh sát mới tới, liệu có chịu được đến lúc đó không.
“Cô bớt làm bộ làm tịch đi! Là do cô dẫn đám người kia tới!” Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhìn ông ta: “Nếu như là tôi đưa người đến thì cần gì phải chủ động báo cảnh sát.” Người kia khinh thường hừ một tiếng: “Ai biết cô nói thật hay không, dù sao cũng không có ai chứng minh, cô muốn nói gì mà chẳng được.” “Không thể nào! Chị A Mạn không thể là người xấu!” Cô bé con phản bác.
Ngay cả người đàn ông kia cũng nói giúp:
“Không phải đầu, cô ấy đã đưa tôi ra khỏi đó, hơn nữa trên đường đi suýt nữa chúng tôi gặp phải đám người kia, nếu cô ấy là người của bọn chúng thì đã có thể bắt tôi rồi.”
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com