Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2023
PHẢI TÌM ĐƯỢC CÔ!
Ông ta chưa kịp hoàn hồn lại đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc, tiếng hét chói tại cùng tiếng thúc giục hoảng hốt lo sợ của đám đàn ông truyền từ xa đến.
Tiếng vang càng lúc càng gần, những tiếng nổ lớn cũng vang lên.
Lúc này ông ta không quan tâm được gì khác nữa, vừa nghĩ tới hai cô con gái cùng với một cô bé khác trong nhà, ông ta lao vội vào trong, vì vội quá mà tuột mất cả giày nhưng ông ta cũng mặc kệ, cứ đi chân trần lao vào, đánh thức hai cô con gái vẫn còn đang ngủ say dậy.
“Mau lên mau lên, đừng ngủ nữa, đừng ngủ nữa! Mau dậy đi, mau dậy đi!” Ông ta
vỗ vào mặt hai cô con gái rồi mò mẫm đốt nến lên.
“Ơ… sao thế ba? Có chuyện gì vậy?” Cô con gái nhỏ bị đánh thức dụi đôi mắt ngái ngủ, hoang mang không hiểu gì.
“Trong thôn xảy ra chuyện rồi, ba phải dẫn các con đi ngay, hai đứa mau mặc quần áo vào đi!” Ông ta vừa giục vừa thu dọn quần áo của hai đứa, còn không quên dặn cô con gái nhỏ: “Con gọi A Mạn dậy đi, chúng ta cùng đi!”
Hai cô bé vội vàng mặc quần áo vào rồi gọi
“Nhiếp Nhiên” vẫn nằm im trên giường:
“Chị A Mạn, mau dậy đi! Trong thôn xảy ra chuyện rồi, chúng ta phải đi ngay!”
Nhưng cho dù cô bé đó nói thế nào, “chị A
Mạn” vẫn không phản ứng gì cả.
Hai cô bé cảm thấy kỳ quái, tiến lên lật chăn ra, phát hiện bên trong làm gì còn
“chị A Mạn” nào nữa, chỉ có một cái gối thôi.
“G? Người đâu? Sao không thấy chị A Mạn đâu cả?” Cô con gái nhỏ tò mò nhấc gối lên, nhìn khắp trên giường.
Cô con gái lớn thì phản ứng nhanh hơn, nói với ba mình: “Ba, chị ấy biến mất rồi!”
Cô bé vừa dứt lời, cửa đã bị đẩy ra làm ba cha con giật mình.
“Sao rồi sao rồi, mọi người xong chưa?
Mau đi thôi!” Người kia thấy mọi nhà đều chạy ra ngoài, chỉ có nhà này là lề mề mãi vì thế mới vội vàng chạy đến giục: “Chú
Đặng, chú còn thu dọn quần áo làm gì, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn!”
Chú Đặng sốt ruột bất an nói: “Không thấy
A Mạn đâu cả!”
Cậu thanh niên kia cũng giật mình: “Cái gì?
Sao tự dưng lại không thấy?”
“Không biết…”
Ông ta định nói tiếp thì phía xa vang lên một tiếng “ầm…” lớn.
Mọi người đều kinh hãi.
“Mau lên, đám người kia sắp vào thôn rồi, mau chạy đi.”
“Nhưng mà…”
Hình như ông ta vẫn muốn nói nhưng cậu thanh niên bị tiếng vang khi nãy dọa, vội vàng ngắt lời: “Đừng nhưng nhị gì nữa chú
Đặng! Còn đợi nữa thì chúng ta sẽ tội đời!”
Nói rồi cậu ta tiến lên định kéo ông ta đi.
Thế nhưng mới kéo tới cửa, ông ta đã hất mạnh tay ra.
Chú Đăng nghiêm túc nói: “Không được, phải tìm được A Mạn, ngộ nhỡ chúng ta chạy, con bé quay lại phát hiện ra chỉ còn một mình mình thì phải làm sao!”
Dứt lời, lại một tiếng vang lớn nổ lên. Lần này có cả tiếng trẻ con khóc. Có vẻ tình hình không lạc quan chút nào.
Cậu thanh niên thấy chú Đặng bướng bỉnh liền sốt ruột: “Mọi người đừng có ngốc, cô
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
ấy không phải người điếc, nghe thấy tiếng động này đã chạy từ đời nào rồi! Hơn nữa cô gái này đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất, không rõ lai lịch, mọi người cần gì phải vì cô ấy mà kéo mình vào!”
Cô con gái nhỏ kháng nghị: “Không thể nào, chị A Mạn rất tốt, chị ấy không phải người xấu!”
“Nhưng bây giờ không tìm được cô ấy, chẳng lẽ mọi người định đứng ở đây chịu chết à? Đám người kia không có tí nhân tính nào cả!” Cậu thanh niên vẫn tận tình khuyên ba cha con.
Mặc dù chú Đặng đồng ý với cậu ta, biết nơi này không thích hợp để ở lâu, nhưng… ngộ nhỡ…
Ngộ nhỡ cô bé kia chưa chạy mà là trốn ở góc phòng chờ người đến cứu thì sao?
Người trong thôn chạy hết, không phải cô sẽ gặp nạn à?