Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2022
TRONG THÔN XẢY RA CHUYỆN?
Nhiếp Nhiên không biết mình còn có thể chất thu hút trẻ con như vậy.
Từ tối hôm qua cô bắt đầu đi bộ ở trong rừng cây, người đầy mồ hôi, theo lý mà nói cho dù không hôi cũng không thể thơm được.
Người có khứu giác nhất định sẽ cách xa cô.
Nhưng cô bé này không chỉ không chạy mà lại còn dám ngủ cùng cô.
Nhiếp Nhiên nhìn cô bé nằm ở trên người mình, nghi ngờ liệu cô bé hiền lành ngây thơ đáng yêu này có vấn đề bẩm sinh về khứu giác không.
“Chị A Mạn, ngày mai chị phải đi rồi à?”
“Ừ.” Nhiếp Nhiên trả lời.
Cô bé ỉu xìu: “Vậy… chị có thể đừng đi không? Ở lại với em?”
“Nhưng chị phải đi tìm người thân của mình.” Nhiếp Nhiên cười hiền hòa, xoa đầu cô bé.
Cô bé bò dậy, quỳ ở trên giường, vỗ ngực mình nói: “Em chính là người thân của chị!”
“Ngoan nào, hay là đợi chị tìm được anh trai rồi sẽ quay lại thăm em? Được không?”
Nhiếp Nhiên cười đề nghị.
Cô bé mở to hai mắt: “Có thật không? Chị vẫn sẽ trở lại à?”
“Chỉ cần bây giờ em ngủ ngoan, chị sẽ quay lại thăm em.”
Nhiếp Nhiên cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đã đạt tới cực điểm, dứt khoát kéo cô bé lên giường, thổi tắt nến.
Vì để Nhiếp Nhiên có thể trở lại, cô bé kia ngoan ngoãn ngủ thật.
Đêm dần buông xuống. Trong thôn vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng ve kêu.
Tiếng hít thở trong phòng bắt đầu đều đặn.
Qua khoảng nửa tiếng nữa, một bóng người đột nhiên nhẹ nhàng ngồi dậy. Tiếng sột soạt rồi đến tiếng đóng cửa vang lên.
Nhiếp Nhiên nhanh chóng đi đến căn phòng chứa đồ đối diện, lúc đang định lấy túi đi thì giật mình bởi trong thôn đột nhiên vang lên tiếng chó hoang sủa ầm ĩ.
Nhiếp Nhiên cảm thấy đeo túi không tốt lắm, vì thế quyết định chỉ cầm dao quân dụng và bật lửa theo, còn túi thì tạm thời gửi lại đây, đến khi mọi chuyện kết thúc sẽ quay lại lấy.
Chuẩn bị xong mọi thứ, cô giấu cái túi vào trong hầm đề phòng bị phát hiện, sau đó im lặng rời khỏi ngôi nhà, đi ra ngoài thôn.
Không có ai biết Nhiếp Nhiên rời đi.
Trong thôn hoàn toàn yên tĩnh.
Nhưng lúc Nhiếp Nhiên đi được khoảng hai tiếng, một tiếng vang lớn đã phá tan sự yên tĩnh này.
Rầm rầm rầm!
Cửa bị đập mạnh.
Người đàn ông bị làm phiền đi ra khỏi nhà, dụi mắt, còn chưa kịp hỏi chuyện gì đã thấy người ngoài cửa giục: “Mau! Mau! Đi mau!”
Ông ta thắc mắc hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Chỗ chúng ta cũng xảy ra bạo động rồi! Có người xông vào thôn!”
Câu này làm ông ta tỉnh táo lại ngay, cau mày khó tin: “Cháu nói cái gì?!”