Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2021
KHẢ NĂNG DIỄN XUẤT HOÀN MỸ
Nhưng nghĩ lại thì không thể. Cô chưa kịp làm cái gì cả, sao phải tìm người bắt cô?
Nhiếp Nhiên nhìn một đống người dân đi vào bèn đứng lên.
Người cuối cùng chen từ trong đám người vào là ba của hai đứa bé kia, ông ta thở hổn hển, thấy Nhiếp Nhiên sợ hãi thì vội giải thích: “Cháu đừng sợ, đây đều là người của thân chúng ta. Vừa nãy chú đi ra ngoài hỏi giúp cháu, bọn họ nghe thấy nơi khác xảy ra bạo loạn nên đều chạy tới hỏi thăm tình hình.”
Hình như để chứng minh lời ông ta, mấy người dân sau lưng vội vàng đi đến chỗ cô, căng thẳng hỏi: “Cháu gái, cháu nói chỗ
cháu xảy ra bạo loạn, là chỗ nào thế?”
“Cách đây có xa không?”
“Liệu có đánh đến đây không?”
Bọn họ nhao nhao hỏi làm Nhiếp Nhiên khẽ thở phào.
“Chắc không đâu, chỗ cháu cách nơi này rất xa, cháu đi bộ hơn nửa tháng mới đến đây.” Cô lại ngồi xuống.
Thật ra cô không sợ cảnh vừa rồi. Cho dù không đánh lại mấy chục người dân, nhưng bên cạnh cô có hai đứa bé để làm con tin, cô tin mình có thể thoát thân.
Đám dân làng kia nghe thấy cô nói vậy thì cũng dịu đi.
“Không đánh tới đây thì tốt, không đánh tới đây thì tốt.”
“Đúng vậy, không đánh tới chỗ chúng ta thì không sao.”
Ai cũng vỗ ngực như sống sót sau tai nạn, nhao nhao thảo luận.
Nhưng sau đó có một người ho nhẹ một tiếng, mọi người đều nhìn qua.
Một ông già đi ra khỏi đám người, nói với cô: “Chào cháu, bác là trưởng thôn ở đây, nghe nói cháu muốn đến biên giới tìm anh cháu à?”
Mọi người lại tập trung nhìn Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên gật đầu trả lời: “Vâng…”
Trưởng thôn khó xử cau mày: “Những chỗ này cách biên giới rất xa, cháu đi một mình quá nguy hiểm, hơn nữa bên kia cũng rất loạn, cháu có thể chắc chắn anh cháu… còn sống chứ?”
Nhắc đến người anh không tồn tại kia,
Nhiếp Nhiên tỏ ra vô cùng đau lòng, giọng nói hoang mang và mong đợi: “Cháu… cháu không biết, nhưng trước khi chết mẹ bảo cháu nhất định phải đi tìm anh ấy… nói anh ấy ở một thị trấn nhỏ phía Tây
Nam biên giới, đây là di nguyện của mẹ cháu, cháu nhất định phải hoàn thành.”
Cô khéo léo để cho những người dân kia nhìn thấy vẻ mặt mình, từ đó dâng lên sự thông cảm vô hạn.
“Đúng là một đứa bé ngoan…”
“Đúng vậy, con bé tốt quá.”
“Cô bé này thật đáng thương.”
Trưởng thôn nghĩ đi nghĩ lại, nói với cô:
“Thế này đi, cháu cứ nghỉ ngơi ở trong thôn một đêm, sáng sớm ngày mai trong thôn có chợ phiên, đến lúc đó cháu lên xe bò đi cùng chúng ta, bên đó có xe đến biên giới, nhưng có phải là thị trấn nhỏ phía Tây
Nam không thì bác cũng không rõ.”
Mắt Nhiếp Nhiên sáng lên: “Thật sao? Cảm ơn mọi người.”
“Không có gì, chúng ta cũng tiện đường thôi, cháu nghỉ ngơi ở đây một tối đi, đã lâu không được ngủ tử tế chắc là cháu mệt
Nhưng nói thế nào cô bé cũng không nghe, nắm áo Nhiếp Nhiên không chịu buông tay, nói với ông ta: “Không đâu không đâu, con muốn ngủ cùng chị A Mạn, chị ấy giỏi lắm, cái gì cũng biết!” Sau đó nó lại ngẩng mặt lên làm nũng: “Chị A Mạn, chị cho em ngủ cùng chị đi mà, chị còn có thể ôm em ngủ nữa.”
Nhiếp Nhiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phơi nắng đỏ au kia, vì nó là một đứa bé, lại đang có nhiều người nhìn nên cô chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Nếu như em không sợ nóng không ngủ được thì chị cũng không ngại em ngủ cùng.”
“Không sợ không sợ, em không sợ chút nào!” Cô bé vui như con thỏ con nhảy vòng quanh Nhiếp Nhiên.
Mọi người nhìn thấy đều bật cười.
Bên trong nhà không còn căng thẳng như lúc này nữa.
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com