Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2020
ĐÂY LÀ KẾ HOÃN BINH?
Vì muốn tìm được phương tiện giao thông nhanh nhất nên cô đành ở lại đây một khoảng thời gian. Không ngờ ba cha con kia cực kỳ nhiệt tình với cô.
Họ không chỉ lấy hết bánh bao ra cho cô ăn mà còn đun nước cho cô tắm.
Sợ xảy ra phiền phức không cần thiết nên cô khéo léo từ chối lời mời này. Nhưng dù vậy, cô con gái nhỏ vẫn thích quấn lấy cô.
Nhiếp Nhiên thể hiện mình là một người chị dịu dàng, nói năng nhỏ nhẹ với cô bé, nhưng thật ra trong lòng đã ngán ngẩm lắm rồi.
Hơn nữa hình như cô con gái lớn nhà này vẫn có thái độ thù địch với cô, luôn đứng ở phía xa cảnh giác nhìn cô, khiến cô không
có cơ hội làm gì hoặc là đuổi cô bé này đi.
Nhiếp Nhiên vừa qua loa với đứa bé đơn thuần này, vừa đợi người cha tốt bụng đi hỏi đường giúp mình.
Không biết đứa bé này thích cô thật hay là chưa bao giờ gặp người ngoài nên thấy mới lạ mà nói liên hồi, thậm chí còn đưa vở bài tập của mình và chị cho cô xem.
Nhiếp Nhiên chỉ đành giả vờ vui vẻ lật xem từng trang.
Mấy trang đầu không có gì đặc sắc, đều là vẽ nhà bọn họ, nhưng mấy trang phía sau lại khiến cô khựng lại.
Chữ cô bé kia rất đẹp, mặc dù còn nhỏ những nét chữ lại mạnh mẽ có lực.
Nét chữ nết người.
Chỉ cần nhìn chữ là biết đó là một cô gái có tâm trí kiên định.
“Chị xem chữ này có đẹp không, giáo viên trong thôn đều khen chị ấy.” Cô bé chỉ chữ của chị mình, kiêu ngạo khen ngợi.
“Ai cho chị xem!” Cô gái đang chặt củi ở xa nghe thấy, lập tức ném củi đi chạy đến giằng lấy vở bài tập của mình, ôm vào trong lòng như bảo bối, nhìn Nhiếp Nhiên bằng ánh mắt hung ác cảnh giác.
Nhiếp Nhiên chỉ khẽ mỉm cười: “Em viết đẹp lắm.”
“Ai cần chị đánh giá!” Cô bé lạnh lùng nói.
Nhiếp Nhiên không tức giận, chỉ nói: “Chị chỉ có lòng tốt muốn nói với em là em viết sai một chữ rồi.”
“Không thể nào!” Cô bé tức giận: “Chữ nào tôi cũng nghiêm túc viết, không thể sai được!”
“Chữ thứ năm dòng thứ tư của trang thứ ba, em viết sai thật.”
Cô bé do dự, mở bài tập của mình ra nhìn kỹ nhưng không nhìn ra sai chỗ nào.
“Chữ bái trong cam bái hạ phong, em viết thành bại trong thất bại rồi.” Nhiếp Nhiên chỉ: “Có rất nhiều người bị nhầm hai chữ này, nhưng trên thực tế nó nghĩa là cúi đầu chứ không phải là thất bại.”
Cô bé nghi ngờ: “Cúi đầu là thế nào?”
“Là một loại lễ cúi lạy long trọng nhất trong chín loại cúi lạy trước kia, thường dùng cho vua tôi, về sau lạy cha mẹ, lạy trời lạy thần, lạy đền miếu cũng dùng đại lễ này.”
Cô em gái thì vô cùng sùng bái, cho dù không hiểu ý Nhiếp Nhiên nhưng vẫn cảm thấy cô rất lợi hại, cô bé kêu lên rồi nhào vào trong lòng Nhiếp Nhiên, mắt sáng lấp lánh: “A Mạn, chị giỏi quá, sao cái gì chị cũng biết thế? Chị giỏi hơn cả ba em và giáo viên trong thôn rồi! Chị có thể kể chuyện ngoài thôn cho em nghe không?”
Chẳng lẽ người đàn ông đó đang dùng kế hoãn binh với mình, trên thực tế là đi tìm người để giải quyết mình à?