Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2019
N hϊế͙p͙ Nhiên giật mình, bây giờ muốn tìm chỗ nhảy ra ngoài cũng không được.
Cô không sợ bị nhìn thấy, mà sợ ngộ nhỡ người ở đây không thích quân nhân, nhìn thấy cái túi quân dụng của mình rồi cô sẽ khó ra ngoài.
Cô đột nhiên nhanh trí, vội tìm một chỗ vắng vẻ giấu túi đi rồi bôi nhọ nồi lên mặt mình.
Cô đi cả đêm, tóc đã ướt đẫm, nhìn cũng khá nhếch nhác.
Vì có thể chân thật hơn, cô còn lấy một cái bánh bao trong nồi, lúc đi ra khỏi phòng vừa vặn và phải người bên ngoài đi vào.
Nhiếp Nhiên giống như con thỏ con sợ hãi, cái bánh bao trên tay rơi thẳng xuống đất.
Ba người đối diện nhìn thấy Nhiếp Nhiên đều cảnh giác quát lên: “Cô là ai?” Nhiếp Nhiên thấy một người đàn ông và hai đứa bé như thôn dân thì thả lỏng hơn, sau đó ấp úng nói: “Tôi… tôi…” Một cô bé chỉ quần áo trên người Nhiếp Nhiên và cái bánh bao dưới đất, hô lên:
“Chị ơi, chị ta là trộm! Chị ta trộm quần áo và bánh bao của chúng ta!” “Tôi… tôi… tôi không cố ý, tôi thật sự đói quá… tôi…” Nhiếp Nhiên sợ hãi ngồi phịch xuống đất, hoảng sợ cầu xin tha thứ.
Cô gái lớn tuổi hơn cau mày chất vấn: “Rốt cuộc chị là ai?! Tại sao lại đến nhà chúng tôi! Nói mau!” Nhiếp Nhiên giống như bị dọa, run cầm cập: “Tôi… tôi… tôi tên là A Mạn, chúng tôi… bên chỗ chúng tôi lại đánh nhau rồi, tôi… tôi trốn ra được, tôi… tôi đã nhịn mấy ngày, mãi mới thấy có một thôn làng, cho nên… cho nên… tôi không cố ý lấy trộm đồ… tôi cầu xin mọi người thả tôi đi đi, tôi không dám thế nữa…” Cô biết nơi này rất loạn nên chém gió là bạo động, quả nhiên vẻ mặt người đàn ông sau lưng dịu đi, thở dài: “Haiz… sao lại đánh nhau nữa rồi?” Vì muốn đối phương tin hơn, cô bắt đầu khóc thút thít.
Có lẽ tiếng khóc này đã khiến bọn họ thông cảm, người cha kia đi tới trước mặt cô, nhẹ giọng hỏi: “Cháu gái, ba mẹ cháu đâu?” Nhiếp Nhiên khóc thút thít trả lời: “Chết rồi.” “Thật đáng thương. Vậy nhà cháu còn ai không?” Ông ta thấy cô đáng thương thì cũng thông cảm hơn.
Nhiếp Nhiên cúi đầu, dừng lại mấy giây mới trả lời: “Có, anh cháu ở một thị trấn nhỏ thuộc biên giới, cháu… cháu định tới nương tựa vào anh ấy.” Người đàn ông trầm ngâm gật đầu: “Vậy à, nhưng biên giới cũng loạn lắm, không an toàn đâu.” “Nhưng đó là người thân duy nhất của cháu, nhà cháu đã mất rồi, nếu không đi tìm anh ấy thì cháu biết làm sao giờ?” Nhiếp Nhiên dụi mắt, không ngừng khóc.
Tiếng khóc bị thương của cô khiến những người cũng từng chịu cảnh bạo loạn này đồng cảm, cô bé kia kéo tay áo ba mình, nói với chất giọng non nớt: “Ba, chúng ta giúp chị ấy đi, chị ấy thật đáng thương.” Người đàn ông suy nghĩ một lát rồi đỡ cô lên, an ủi: “Cháu à, thế này đi, cháu ăn no rồi ngủ ở đây một giấc, chú sẽ đi hỏi trong thôn xem có ai tiện đường đưa cháu đến biên giới không.”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m