Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2018
Nhiếp Nhiên đeo ba lô đi về phía trước.
Lúc này cô không có đèn chiếu sáng, ngay cả bước đi còn khó chứ đừng nói là xem bản đồ.
Phải vạch kế hoạch xong đi tiếp hoặc là đợi đến sáng mai mới đi, nếu không cứ đi tiếp sẽ chỉ lãng phí thời gian và thể lực.
Nhưng bây giờ cô không chỉ đơn giản là huấn luyện dã ngoại.
Cô muốn đến… biên giới!
Không biết Lý Tông Dũng cố ý hay chỉ là huấn luyện đơn thuần, nhưng đối với Nhiếp Nhiên thì đây là một cơ hội.
Lúc nãy ở trên xe cô đã xem kỹ bản đồ, vị trí hiện tại của cô gần biên giới nhất. Nếu như cô tranh thủ được thời gian, nói không chừng vẫn kịp quay lại tiếp tục tham gia huấn luyện.
Cô vừa yên lặng tính toán trong lòng vừa không ngừng đi về phía trước.
Bây giờ cô nhất định phải đi ra khỏi rừng cây rậm rạp này, đến điểm cao mới được.
Bởi vì chỉ có ở điểm cao thì cô mới nhìn được xa, hơn nữa bây giờ trăng sáng ít sao, điểm cao còn có thể dùng ánh trăng xem kỹ bản đồ.
Nhiếp Nhiên đi xuyên qua kẽ hở cành cây, dựa vào ánh sáng yếu ớt trên đỉnh đầu phân biệt phương hướng. Cả quãng đường chỉ nghe thấy tiếng cành cây bị cô giẫm lên.
Cứ đi như vậy không biết bao lâu, Nhiếp Nhiên dần dần cảm thấy con đường trước mắt bắt đầu rộng hơn.
Cô biết mình sắp ra khỏi nơi này rồi.
Lại đi thêm một tiếng nữa, cuối cùng Nhiếp Nhiên cũng ra khỏi rừng cây.
Đêm đen như mực. Ánh trăng sáng ngời êm dịu như lụa mỏng bao phủ lên trời đất.
Nhiếp Nhiên đứng ở nơi rộng rãi được ánh trăng bao phủ, cô chậm rãi nhìn đồng bằng rộng lớn phía trước.
Cuối cùng cô tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống.
Cô lấy bản đồ ra xem kỹ, căn cứ vào địa thế và cảnh vật xung quanh xác định vị trí của mình, sau đó nhanh chóng vạch ra đường đi nhanh nhất.
Bởi vì không muốn bỏ qua lần huấn luyện này, cũng không muốn mọi người chú ý, cho nên cô phải nhanh chóng giải quyết vấn đề bên kia sau đó về đây.
Dựa vào mấy câu manh mối ngắn ngủi như biên giới và thị trấn nhỏ phía Tây Nam Lý Tông Dũng nói, Nhiếp Nhiên bắt đầu tìm kiếm trên bản đồ.
Sau mấy phút, cô cũng tìm được thị trấn kia.
Tuy nói là thị trấn nhỏ nhưng không phải chỉ là một thôn có mấy gia đình, phạm vi của nó rất lớn. Muốn đi vào tìm lô hàng kia không hề đơn giản.
Hơn nữa dựa theo bản đồ, nếu cô muốn đi bộ đến biên giới sẽ mất mấy ngày. Đến lúc đó đừng nói tham gia huấn luyện, có khi lúc cô về huấn luyện đã kết thúc, đám người kia cũng về đơn vị hết rồi.
Nhiếp Nhiên suy nghĩ một lát, cuối cùng chọn một con đường tương đối nhanh nhưng cũng nguy hiểm.
Hoắc Hoành từng nói với cô người Quân khu 9 đóng quân ở nơi này là vì đây là vùng không ai quản lý vô cùng loạn, thường xuyên cần người Quân khu 9 đi trấn áp. Cho nên đây là một nơi tốt xấu lẫn lộn.
Cô không thể mặc bộ quần áo này, nếu bị hiểu nhầm sẽ phiền phức. Cô cần phải đến một thôn gần đây đổi quần áo khác rồi tìm một chỗ giấu kỹ ba lô, giá thành người bình thường đến thị trấn đó mới được.
Chọn tuyến đường xong, Nhiếp Nhiên lập tức lên đường.
Dưới bóng đêm dày đặc, cô rời khỏi lộ trình, đi về hướng ngược lại.
Cô cứ đi mãi đi mãi đến khi ánh trăng dần ngả về hướng Tây, bóng đêm bắt đầu lui dần nhường chỗ cho ánh sáng màu bạc ở đường chân trời.
Nhiếp Nhiên tính toán thời gian, biết bây giờ là khoảng bốn giờ. Giờ này chắc dân làng nơi hoang vu đã dậy làm việc, bây giờ cô cách cái thôn gần nhất một đoạn đường nữa, lúc cô đến chắc mọi người đã ra đồng làm ruộng, trong thôn vắng người, là cơ hội tốt của cô.
Đi thêm khoảng hai tiếng, mặt trời đã nhú lên.
Cuối cùng cô cũng nhìn thấy vài căn nhà thưa thớt ở xa.
Có thôn xóm nghĩa là có quần áo, có phương tiện để đi cùng với đồ ăn nước uống.
Cô vội bước nhanh hơn.
Nhưng trước khi vào thôn cô vẫn phải để ý, bởi vì nơi này gần biên giới, cô không biết đám người kia thấy người mặc quần trang sẽ có thái độ gì nên phải lén lút chuồn vào.
Vừa mới vào thôn đã thấy có nhà treo quần áo ở ngoài, hình như trong nhà không có ai, cô vội thay quần áo trên người