Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2017
T iếng kêu rên vang khắp tòa ký túc xá.
“Mẹ kiếp, lại huấn luyện đêm!” “Tôi chết mất!” “Tôi mệt rã rời rồi!” Nhưng cho dù huấn luyện thể năng buổi chiều khiến bọn họ mệt mỏi thế nào đi nữa, nghe thấy tiếng còi này vẫn lập tức nhảy ra khỏi giường, nhanh chóng mặc quần áo rồi chạy xuống.
Trong ba phút, tất cả đã tập hợp xong trong sân huấn luyện.
Nhưng bất ngờ là Phùng Chí không bảo bọn họ huấn luyện đêm, mà là… huấn luyện dã ngoại sinh tồn.
Đợt huấn luyện dã ngoại sinh tồn trước mới kết thúc không lâu đã đến đợt mới, đúng là giày vò.
Nhưng không ai dám nói gì, đều đứng thẳng tắp trong sân. Chỉnh trang xong, mọi người nhanh chóng lên xe.
“Lần này chúng ta phải huấn luyện dã ngoại sinh tồn năm ngày, mục tiêu là ở gần biên giới, đây là bản đồ, phía trên có điểm đến, mặc dù chỉ là gần biên giới nhưng mọi người vẫn phải chú ý an toàn!” Xe lắc lư trên đường tạo thành tiếng vang lớn, giọng Lý Vọng vô cùng lạnh lùng nghiêm nghị.
Mắt Nhiếp Nhiên sáng lên.
Biên giới!
Lần này huấn luyện ở biên giới?
Là trùng hợp hay là Lý Tông Dũng cố ý?!
Nhất thời Nhiếp Nhiên không dám khẳng định. Nhưng cô biết mình có thể nhân dịp huấn luyện này đến đó.
Lúc này Lý Vọng vẫn còn đang dặn dò bọn họ những điều cần chú ý, chỉ có Nhiếp Nhiên là đang nghĩ lan man.
Không biết đã qua bao lâu, Nhiếp Nhiên nghe thấy Lý Vọng hỏi: “Mọi người còn vấn đề gì nữa không?” Tất cả lớn tiếng đồng thanh trả lời:
“Không!” Bọn họ vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên: “Có!” Tất cả đều nhìn qua chỗ phát ra tiếng nói.
Lúc thấy là Nhiếp Nhiên, Lý Vọng nhướng mày hỏi: “Vấn đề gì?” Nhiếp Nhiên ngồi thẳng lên, hỏi: “Lần này chúng tôi chia nhau ra huấn luyện à?” “Đúng, lần này mọi người chia ra huấn luyện.” Nhiếp Nhiên âm thầm nở nụ cười.
Chia ra, vậy thì tốt rồi!
“Còn vấn đề gì nữa không?” Lý Vọng hỏi.
“Báo cáo, hết.” Lý Vọng thu hồi tầm mắt, nói với mọi người: “Tất cả mọi người chuẩn bị xuống Xe.” “Rõ!” “Nhớ kỹ, điểm số mỗi lần huấn luyện của Quân khu 9 đều cực kỳ quan trọng, mọi người phải nắm chắc, nhưng đồng thời cũng phải chú ý an toàn. Năm ngày sau chúng ta gặp nhau ở điểm đích!” Lý Vọng lại dặn dò thêm rồi bắt đầu điểm danh.
“Uông Tư Minh, xuống xe!” “Rõ!” “Triệu Thiển Mạch, xuống xe!” “Rõ!” “Tô Bách, xuống xe!” “Rõ!” “Phương Lượng, xuống xe!” “Rõ!” Theo tiếng hộ của Lý Vọng, người trong xe bắt đầu ít dần.
Cuối cùng cũng đến Nhiếp Nhiên.
Xe dừng lại trong rừng cây rậm rạp.
Trong bóng tối, Lý Vọng ra lệnh cho cô:
“Nhiếp Nhiên, xuống xe!” “Rõ!” Cô nhảy xuống xe, đi vào rừng cây mà không thèm quay đầu lại.
Xe lại khởi động, trong xe chỉ còn Phùng Chí và Lý Vọng.
“Này, vừa nãy con nhóc kia hỏi thế có phải là có ý gì khác không? Tôi cứ cảm thấy cô ấy là lạ.” Với tính cách của cô thì chẳng thèm quan tâm theo nhóm hay riêng lẻ, bình thường cô chỉ nghe theo ý mình, ý kiến của người khác chẳng là gì với cô cả.
“Chẳng biết cô ấy muốn làm gì nữa.” Lý Vọng thấy Nhiếp Nhiên đã biến mất trong rừng cây, càng cau chặt mày lại.
Phùng Chí lạnh lùng nói: “Cô ấy biết huẩn luyện của Quân khu 9 quan trọng thế nào, sẽ không có vấn đề gì đâu, mà cậu…” Anh ta nói một nửa khiến Lý Vọng cười hỏi: “Tôi làm sao?” “Lần này đi… cẩn thận một chút!” Phùng Chí nhìn anh ta với vẻ mặt nặng nề.
Lý Vọng hơi khựng lại rồi lại toét miệng cười, vỗ vai anh ta, trịnh trọng nói: “Yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ mau chóng trở lại.”