Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2016
HY VỌNG CÔ ĐỪNG HỐI HẬN
Nhiếp Nhiên quay lại nhìn anh ta: “Có chuyện gì thế?”
Lý Vọng đi tới, đưa mắt nhìn Uông Tư
Minh, Uông Tư Minh biết Lý Vọng muốn nói chuyện riêng với cô nên rất tự giác vào phòng.
Đến khi tất cả đều vào phòng ăn rồi, Lý
Vọng mới giơ tay ra, ra lệnh: “Đưa miếng chì trên người cô cho tôi.”
Nhiếp Nhiên khó hiểu: “Tại sao?”
“Huấn luyện của Quân khu 9 đã đủ nặng rồi, không cần cô tự tăng thêm.”
Nhiếp Nhiên cau mày lại, lui về phía sau một bước: “Nhưng đây là tôi tự nguyện
thêm, không liên quan đến đơn vị.”
“Cô làm thế không tốt cho sức khỏe.” Lý
Vọng trịnh trọng nói.
Nhiếp Nhiên gật đầu: “Tôi biết, tôi sẽ xem tình hình để điều chỉnh.”
Tuy miệng nói đồng ý, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy cô đang qua loa lấy lệ.
Lý Vọng nghiêm mặt lại: “Không phải tôi đang thương lượng với cô, đơn vị có quy củ của đơn vị! Cô phải hiểu bây giờ đang trong thời gian sát hạch, cô phải có trách nhiệm với mình, đừng tưởng Tiểu đoàn trưởng Lý đến đây nhậm chức thì sẽ che chở được cho cô. Nếu như vì mang nặng mà khiến thành tích không đạt tiêu chuẩn, bị đá ra khỏi nơi này thì ai nói thay cũng vô dụng. Quy củ chính là quy củ! Cô hiểu không? Quân khu 9 tuyệt đối sẽ không phá lệ vì cô hết lần này đến lần khác đâu.”
Ở Quân khu 9, tất cả mọi người đều được đối xử bình đẳng, cô đã là một ngoại lệ rồi, không thể nào phá lệ nữa.
Anh ta không muốn đến lúc đó Nhiếp
Nhiên phải hối hận.
Nhưng Nhiếp Nhiên vẫn khăng khăng làm theo ý mình: “Tôi biết rồi, tôi sẽ có trách nhiệm với mình.”
Lý Vọng thấy mình nói vậy rồi mà Nhiếp
Nhiên vẫn cố chấp thì không nói được gì nữa, dù sao đơn vị cũng không cấm binh lính tự mang nặng thêm, anh ta không thể ép cô: “Được! Nếu cô hiểu rồi thì tôi cũng không nói nữa, cô lớn rồi, tôi tin tôi nói nhiều cũng vô dụng, nhưng tôi hy vọng cổ đừng hối hận.”
Nói xong, anh ta sầm mặt đi vào trong phòng ăn.
Nhiếp Nhiên cũng đi vào theo.
Cô lấy cơm xong liền ngồi xuống, nhân lúc các sĩ quan huấn luyện không chú ý, Uông
Tư Minh nhỏ giọng hỏi: “Sĩ quan huấn luyện vừa nói gì với cô thế?”
“Không có gì, thầy ấy chỉ bảo tôi buổi tối nghỉ ngơi tử tế thôi.”
Vẻ mặt Lý Vọng lúc này không giống quan tâm mà giống khiển trách hơn. Uông Tư
Minh là người thông minh, biết cô không muốn nói nên không ép cô nữa.
Ăn xong, tất cả mọi người kéo cơ thể mệt mỏi về phòng, có một số người mệt đến nỗi không muốn nhúc nhích, không tắm mà nằm lên giường luôn.
Nhiếp Nhiên khá hơn bọn họ một chút, cô đã nghỉ ngơi trong phòng y tế rồi nên đi tắm, giặt quần áo xong mới nằm xuống.
Nhưng cô lăn qua lăn lại đến khi tắt đèn vẫn không ngủ được.
Gió đêm dìu dịu, Quân khu 9 cực kỳ yên tĩnh.
Đột nhiên một tiếng còi vang lên phá tan sự yên tĩnh này.
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com