Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2015
CÓ PHẢI ANH ẤY XẢY RA CHUYỆN RỒI KHÔNG?
“Không, tôi chỉ cảm thấy nếu như ngài gặp chuyện thì anh ấy cũng sẽ nghĩ giống ngài.”
Lý Tông Dũng vội bảo đảm: “Không đâu, từ trước đến giờ nó rất nghe lời tôi, nó không dám đâu, nếu nó dám, tôi sẽ đánh nó.”
Nhiếp Nhiên bật cười: “Ngài cảm thấy đến lúc đó anh ấy sẽ nghe lời ngài à? Tôi đoán anh ấy thà bị ngài đánh chết cũng tuyệt đối không để ngài bị xử phạt.”
Lý Tông Dũng cau mày nói: “Bất kể chuyện gì tôi cũng không để nó gặp chuyện đâu, cô yên…”
Còn chưa nói xong chữ “tâm”, Lý Tông
Dũng đã dừng lại. Vẻ mặt ông hơi thay đổi.
Nhiếp Nhiên chưa kịp hỏi làm sao thì ông đã vội vàng ném lại một câu: “Cô nghỉ ngơi trước đi.”
Nhiếp Nhiên cảm thấy kỳ lạ, láng máng còn nghe thấy tiếng Lý Tông Dũng truyền từ cửa tới.
Cô rút kim truyền ra, xuống giường, đi đến cạnh cửa nghe.
“Bị ngăn lại là sao?”
“Bị giữ ở biên giới?”
“Vậy chú sẽ đi nói với người bên kia.”
“Bây giờ cháu thế nào?”
“Chú biết rồi, chú sẽ điều tra rõ.”
Mấy giây sau lại nghe thấy Lý Tông Dũng gọi điện thoại cho người khác.
Sau mấy câu, cửa phòng bệnh lại được mở ra.
Lý Tông Dũng không ngờ Nhiếp Nhiên lại đứng ở cửa nên hơi ngẩn ra.
“Cô…”
“Có phải anh ấy gặp chuyện không?”
Ánh mắt của cô quá sắc bén làm Lý Tông
Dũng đành nuốt cái cớ đã đến miệng xuống, gật đầu: “Ừ, có chút phiền phức, hàng của nó bị giữ ở biên giới.”
“Ngài bảo người ta thả ra là được rồi.”
Dù sao bây giờ cũng đã báo cáo chuyện này lên trên, lần này Lý Tông Dũng trở lại cũng là để trợ giúp Hoắc Hoành, theo lý mà nói chuyện này rất dễ xử lý.
Nhưng Lý Tông Dũng lại lắc đầu: “Không phải người của chúng ta, tôi điều tra được biên giới không bắt giữ cái gì cả, chắc là người của tổ chức khác, theo manh mối tôi điều tra được thì đám người kia tập kích
bất ngờ, cướp hàng ở một thị trấn nhỏ phía
Tây Nam biên giới.”
Tập kích bất ngờ?!
Tim Nhiếp Nhiên nhói lên: “Anh ấy thì sao?
Vẫn ổn chứ?”
Lý Tông Dũng trấn an cô: “Nó không sao, nó vẫn ở trong nước canh chừng lô hàng thứ hai, nếu không nó cũng sẽ không gọi điện thoại nhờ tôi giúp.”
Nhiếp Nhiên lập tức giơ tay lên: “Để tôi đi!”
Lý Tông Dũng lại quả quyết từ chối:
“Không được, bây giờ cô không thể đi.”
“Tại sao?” Nhiếp Nhiên vội vàng nói: “Tôi rất khỏe, chỉ là say nắng bình thường thôi.”
Lý Tông Dũng không biết nói sao: “Không chỉ là vấn đề sức khỏe, tóm lại bây giờ cô không thể đi.”
“Nhưng bây giờ chỉ có Quân khu 9 là gần biên giới nhất, hơn nữa cũng chỉ có tôi rõ
Nhiếp Nhiên cười: “Không sao, chỉ say nắng thôi, uống nước là được.”
Uông Tư Minh khẽ thở phào: “Vậy thì tốt, cô đi ăn cơm trước rồi về nghỉ ngơi sớm đi.”
Nhiếp Nhiên ừ một tiếng, theo anh ta đến phòng ăn.
Nhưng mới đến cửa phòng ăn, Lý Vọng đã gọi cô lại.
“Nhiếp Nhiên!”