Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2014
NHIỆM VỤ NÀY BỊ CẤM?
Nhiếp Nhiên đang định bảo thôi thì Lý Tông Dũng lại đột nhiên hỏi: “Cô còn nhớ trước đây tôi kể với cô là nó cùng mấy người khác đi ra ngoài nằm vùng không?”
Cô hơi ngẩn ra, mặc dù không hiểu sao tự dưng Lý Tông Dũng lại nhắc đến mấy người đã chết kia nhưng vẫn gật đầu:
“Nhớ.”
Lý Tông Dũng nói: “Cuối cùng những người đó đều gặp chuyện hết, chuyện này rất lớn, phía trên yêu cầu dừng nhiệm vụ này lại nhưng tôi không cam lòng, có lẽ là tuổi trẻ hiểu thắng, không chịu thừa nhận nhiệm vụ mình làm thất bại đến mức đó, vì vậy
tôi giấu tin tức nó còn sống, sau đó rời khỏi
Quân khu 9. Một, coi như là ăn nói với cấp trên, hai là vì có thể liên lạc với nó.”
Nghe kĩ là có thể nhận ra ông đang chua xót thế nào.
Nhiếp Nhiên biến sắc mặt: “Ý ngài là kế hoạch nằm vùng này bị cấm, ngài tự phái anh ấy ra ngoài hành động? Anh ấy có biết không?”
Lý Tông Dũng gật đầu: “Biết, lúc ấy nó nói thân phận của nó chưa bị vạch trần, muốn tiếp tục làm nên tôi mới có quyết định nguy hiểm này. Thật ra bây giờ nghĩ lại cũng cảm thấy kế hoạch năm đó của mình quá mạo hiểm.”
Có nghĩa là nhiệm vụ mười năm qua là do hai người bọn họ cùng vạch ra.
Thật lợi hại!
Hóa ra không phải hồ sơ của anh bị xóa đi, mà anh đã là một “người chết” rồi.
“Tiểu đoàn trưởng, ngài nói tôi điên, thật ra ngài còn điên hơn tôi.” Nhiếp Nhiên lại bổ sung: “Không đúng, anh ấy cũng điên!”
Nhiếp Nhiên thật sự phục thầy trò nhà này.
Hoắc Hoành còn suốt ngày giảng đạo với cô, hóa ra anh lại là người không nghe lời nhất
Lần sau gặp cô phải đánh cho anh một trận mới được.?
Nhiếp Nhiên dằn lại những suy nghĩ trong lòng, liếc Lý Tông Dũng: “Chuyện bị lộ ra mà ngài không bị xử phạt à?”
Lý Tông Dũng gật đầu: “Nhưng điều kiện tiên quyết là phải hoàn thành nhiệm vụ này.”
“Hóa ra lần này trở về là lập công chuộc tội.”
Nhiếp Nhiên cười trên sự đau khổ của người khác.
Lý Tông Dũng tức giận: “Ánh mắt kia là thế nào hả?”
“Ánh mắt xem kịch hay.”
Lý Tông Dũng nghẹn họng: “Con nhóc này!
Mau khỏe lên, tôi không muốn đến lúc nó về thấy cô thế này, lại tưởng là tôi không chăm sóc tốt cho cô đâu.”
“Biết rồi biết rồi, ngài nói nhiều quá.”
Lý Tông Dũng định rời đi, dù sao chỉ có mình ông trong phòng bệnh cũng không tiện lắm.
Nhưng còn chưa đứng lên, Nhiếp Nhiên đã nói: “Vậy lần này ngài lập công chuộc tội xong liệu có được bỏ qua không?”
Cô không cười ranh mãnh như vừa rồi nữa mà rất nghiêm túc. Trước đây vì cứu cô mà bọn họ đã không hề do dự nói thật với cô khi hoàn toàn không cần làm thế. Hơn nữa
Lý Tông Dũng còn là thầy của anh, coi như cũng là người thân của cô.
Nhưng Lý Tông Dũng lại nói: “Không biết.”
Quân đội có quy củ của quân đội, ông phạm sai lầm nên nhận phải trừng phạt.
“Chắc là được thôi, ngài cũng đã vì chuyện này mà từ chức, còn tốn mất mười năm.”
“Tôi không cho là thế, tôi vi phạm kỷ luật, hơn nữa còn âm thầm che giấu tin tức nó còn sống, đây là chuyện vô cùng nghiêm trọng.” Nói tới đây, hình như ông hiểu ra gì đó: “Cô yên tâm, nó làm nhiều năm như thế không có công lao cũng có khổ lao, bọn họ sẽ không làm gì nó đâu. Tôi cũng sẽ không để cho nó có chuyện gì, tôi sẽ gánh vác hết.”