Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2007
THẾ NÀO, CÓ LÀM KHÔNG?
“Nhiếp Nhiên, tôi mong lần sau không còn chuyện như vậy nữa. Hy vọng cô hiểu rằng mọi người ở đây là một tập thể, là chiến hữu chứ không phải kẻ địch! Xin giúp đỡ là chuyện quá bình thường! Đây không phải là trò đùa.” Lý Vọng cũng không đồng ý với suy nghĩ của Nhiếp Nhiên, nhưng anh ta cũng biết lý do cô kháng cự Lý Kiêu, cho nên nhắc nhở và cảnh cáo cô: “Quá tam ba bận, còn có lần nữa thì không chỉ cảnh cáo đơn giản thế này đâu!”
Nhiếp Nhiên đứng thẳng, giải thích: “Hình như sĩ quan huấn luyện hiểu lầm rồi. Ý tôi là đồng chí Lý Kiêu của chúng ta thông minh tài giỏi, thành tích sát hạch lại tốt, sẽ không cần tôi giúp đỡ, tôi tin cô ấy có thể
tự mình hoàn thành.”
Mọi người đều nghe ra sự châm biếm trong lời nói của cô nhưng lại không bới được lỗi gì cả.
Lý Vọng cũng không làm gì được cô, chỉ mong cô đừng vì cảm xúc nhất thời mà cuối cùng rời khỏi Quân khu 9 trong tiếc nuối.
Anh ta rất tán thưởng năng lực của cô, nhưng cô phải học cách khống chế cảm xúc hơn mới được.
Lý Vọng nhìn Lý Kiêu: “Nghĩa là chưa có chuyện gì mà cô đã đến gần Nhiếp Nhiên rồi xin cô ấy giúp đúng không?”
“Vâng!” Lý Kiêu khẳng định.
Nhiếp Nhiên lẩm bẩm: “Xem đi, tôi vô tội bị liên lụy, đúng là ra ngoài không xem ngày.”
Lý Vọng nói thẳng: “Còn cô thì sao? Rõ ràng sĩ quan huấn luyện Phùng đã ra lệnh mở dù, tại sao cô không mở?”
Nhiếp Nhiên nghẹn họng.
Lúc ấy cô muốn mở dù, nhưng thấy Lý
Kiêu gặp chuyện nên không mở nữa.
Nhưng vì Cửu Miêu ở đây, cô không nói thế được: “Bởi vì… tôi cảm thấy vẫn chưa đến lúc.”
Câu này của cô thật sự rất dễ đắc tội với người khác, đặc biệt là những người mở dù trước khi Phùng Chí ra lệnh.
Nhưng bây giờ cô không biết lấy cái cớ nào nữa cả.
Phùng Chí lần này đến lần khác bị khiêu chiến quyền uy, vẻ mặt u ám lạnh lùng:
“Bây giờ tôi là sĩ quan huấn luyện, lời tôi nói chính là mệnh lệnh! Không cho phép cô cảm thấy hay là không cảm thấy!”
Sau đó anh ta chỉ Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu, ra lệnh: “Hai người chạy về đơn vị cho tôi!”
“Rõ!”
“Rõ!”
Chỉ phải chạy về đã là trừng phạt nhẹ nhất rồi.
Hai người thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường.
Nhưng Lý Vọng lại đột nhiên đổi ý, gọi bọn họ lại: “Đợi đã!”
“Vừa nãy cô nói chưa đến lúc mở dù, vậy cô cho là bao nhiêu mét thì được?” Lý Vọng nhìn Nhiếp Nhiên, dừng lại mấy giây lại nói: “Thế này đi, cô nhảy lại một lần nữa, tôi muốn xem khoảng cách mở dù của cô, nếu như an toàn hạ cánh, tôi có thể bảo sĩ quan huấn luyện Phùng miễn phạt cho cô.
Sao hả, vụ làm ăn này có lời rồi chứ?”
“Lý Vọng!” Phùng Chí quát.
“Thế nào, có làm không?” Lý Vọng cười híp mắt nhìn cô, đợi cô quyết định.
Nhiếp Nhiên suy nghĩ một lát, lại nhìn đám người phía xa, cuối cùng vẫn lắc đầu:
“Không được, tôi không nghe lời sĩ quan
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
huấn luyện, đây là lỗi của tôi, tôi nhận phạt.”
Dứt lời, cô cùng Lý Kiêu chạy về đơn vị.
Nhìn bóng dáng hai người thấp thoáng trong rừng cây, Lý Vọng khoanh hai tay trước ngực hỏi Phùng Chí: “Anh đoán con nhóc này nhận phạt thật hay là chém gió, tìm đường xuống cho mình?”
Sắc mặt Phùng Chí vẫn khó coi, nhìn bóng lưng bọn họ không nói gì.
“Hỏi anh đấy!” Lý Vọng cau mày nhìn anh ta.
Phùng Chí trả lời đơn giản ba chữ: “Đều không phải.”
“Ồ, thông minh đấy, thế mà lại không bị tôi lừa. Thế anh có đoán được tại sao cô ấy lại thế không?” Lý Vọng hứng thú hỏi.
Nhưng lần này Phùng Chí lại lắc đầu:
“Không biết.”
“Ngốc!”
“Cậu biết à?” Phùng Chí hỏi.
Lý Vọng vuốt cằm, cũng lắc đầu: “Không biết.” (Đ
Nói thật, lòng dạ của cô quá sâu, thật sự rất khó đoán. Chỉ riêng chuyện cô không mở dù theo mệnh lệnh thôi đã làm anh ta không hiểu rồi.
Rõ ràng trước đó nghe lời là thế, sĩ quan huấn luyện nói thế nào cô làm thế ấy, sao tự dưng lại thay đổi?
“Ngốc!” Phùng Chí trả lại nguyên chữ kia cho anh ta, ra lệnh cho mọi người: “Tất cả lên xe, trở về!”