Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2006
KÉO TÔI LÀM ĐỆM LƯNG
Nhiếp Nhiên và Lý Kiều thay đổi tư thế, cảm nhận được một sức mạnh đang kéo bọn họ lên. Nhưng cho dù thuận lợi mở được dù dự bị, hai người vẫn không thả lỏng được.
Lúc này bọn họ đang ở rất gần mặt đất, hơn nữa một cái dù dự bị rất khó mà chống đỡ được sức nặng của hai người.
Nhiếp Nhiên nắm chặt tay Lý Kiêu, đề phòng tuột tay cô ấy sẽ ngã xuống. Hai người chỉ có thể bị động chờ người đến giúp. Chỉ mấy giây ngắn ngủi nhưng lại dài đằng đẵng với người chờ cứu viện.
Đột nhiên có người kéo lấy cánh tay Nhiếp
Nhiên.
Cô tưởng là một trong ba người Uông Tư
Minh, Phương Lượng hoặc Dương Thụ.
Nhưng lúc quay sang nhìn, cô lại ngẩn ra.
Manh Nhiễm Nhi?
Sao cô ấy lại…
“Tôi nghe thấy thỉnh cầu trong tai nghe, vì gần hơn bọn họ nên đến giúp.” Manh
Nhiễm giải thích.
Nụ cười của Manh Nhiễm Nhi rực rỡ trong ánh sáng chói mắt làm Nhiếp Nhiên ngẩn ngơ, rất biết ơn vì cô ấy liên tục chủ động giúp mình: “Cảm ơn!”
Có Mạnh Nhiễm Nhi giúp, tốc độ của bọn họ bắt đầu chậm đi một chút, nhưng hiệu quả quá nhỏ.
May mà Phương Lượng, Dương Thụ và
Uống Tự Minh cũng nhanh chóng tới nơi.
Có ba người bao vây bảo vệ hai bên và phía dưới, cuối cùng tốc độ của bọn họ cũng chậm lại, an toàn tiếp đất.
Khoảnh khắc chân chạm đất, Nhiếp Nhiên mới thở phào, buông cánh tay đang ôm Lý
Kiều ra. Vì ôm quá chặt nên bây giờ tay cô hơi run.
Uông Tư Minh và Phương Lượng vội hỏi:
“Sao rồi, cô có sao không?”
“Tôi không sao.” Nhiếp Nhiên lắc đầu, cười nói: “Cảm ơn mọi người nhé.”
Uông Tư Minh và Phương Lượng không nói đùa với cô như mọi khi nữa mà quay sang hỏi Lý Kiêu: “Cô thì sao?”
“Tôi cũng không sao.” Lý Kiêu trả lời.
Sau đó những binh lính khác cũng lần lượt an toàn tiếp đất.
Không đợi bọn họ tiến lên hỏi, Lý Vọng đã vội chạy đến.
Lúc thấy Phùng Chí liên hệ, anh ta đã vội sai người đi chuẩn bị các biện pháp khẩn cấp.
Nhưng ai ngờ Nhiếp Nhiên lại vạch được kế hoạch ở trên không trung, an toàn hạ cánh.
Bây giờ không chỉ lãng phí trang bị mà còn khiến anh ta lo lắng không thở nổi.
Nhiếp Nhiên này đúng là to gan, dám chỉ huy người khác giúp đỡ giữa không trung, không nghe lời sĩ quan huấn luyện, anh ta chỉ muốn treo ngược cô lên đánh cho một trận.
“Hai người bị sao vậy, sao tự dưng dù lại bị quấn vào nhau?” Lý Vọng vừa đến đã trách mắng Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu.
Nhiếp Nhiên liếc người bên cạnh, lên tiếng trước: “Ai biết, có lẽ là có người muốn tôi chết nên mới có ý kéo tôi làm đệm lưng.”
Giọng điệu của cô đầy vẻ châm chọc.
Lý Kiều cũng hiểu ra ngay, đi về phía Lý
Vọng: “Báo cáo sĩ quan huấn luyện, lúc đó dù có vấn đề nên tôi không kịp mở ra.”
“Sau đó thì sao?” Một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng.
Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu đồng thời nhìn qua, thấy Phùng Chí bước từ trên máy bay trực thăng xuống. Mặt anh ta đen sì, dễ thấy chuyện vừa rồi đã làm anh ta tức giận.
Là binh lính nhưng không nghe lệnh SĨ quan huấn luyện, thậm chí còn tự ý quyết định, đây là chuyện kiêng kị nhất.
“Sau đó thì sao!” Phùng Chí lạnh giọng hỏi lại.
Lý Kiêu ngẩn ra, điều chỉnh suy nghĩ rồi tiếp tục nói: “Sau đó vào lúc báo cáo, vì muốn nhờ giúp đỡ nên tôi đến gần Nhiếp
Nhiên, không ngờ hai cái dù lại đồng thời mở ra.”
Nhiếp Nhiên cười lạnh: “Tìm tôi nhờ giúp đỡ? Cô đùa với tôi à?”
Ở trước mặt hai sĩ quan huấn luyện mà còn dám càn rỡ như thế.
Phùng Chí vốn đã bất mãn vì hành vi làm theo ý mình của Nhiếp Nhiên, anh ta cảm thấy Nhiếp Nhiên không coi sĩ quan huấn luyện ra gì, sầm mặt mắng: “Tôi có bảo cô nói chuyện không?!”
Đây là lần đầu tiên Phùng Chí lớn tiếng khiển trách tân binh, trước kia anh ta đều rất lạnh nhạt, cho dù là khiển trách cũng sẽ không nói to. Vì thế mọi người đều giật mình.
Tất cả đứng im không dám thở mạnh, sợ trở thành người tiếp theo bị Phùng Chí mắng.