Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2008
NGƯỜI TA CÓ THỰC LỰC, ANH CÓ KHÔNG?
Trên đường về, bọn họ thấy Phùng
Chí và Lý Vọng ngồi ở trên khoang lái nên đều thả lỏng, bắt đầu nói chuyện. Dần dà chủ đề lại kéo đến Nhiếp Nhiên.
“Vừa rồi mọi người có nghe thấy Nhiếp
Nhiên nói là chưa đến lúc mở dù không, đúng là chém gió.” Một nam binh nhớ lại chuyện khi nãy, cảm thấy rất buồn cười.
Nam binh bên cạnh cũng cười phụ họa:
“Còn chẳng à, rõ ràng chính cô ấy xin tiếp viện, thế mà xuống tới nơi lại nói chưa đến lúc, đúng là gì cũng dám nói.”
“Rốt cuộc cô ấy với Lý Kiêu có thâm thù đại hận gì mà lại dám nói thế, khiến sĩ quan huấn luyện tức giận đến vậy?” Một nữ binh cũng tham gia.
“Ai biết, nói không chừng là thù giết cha thì sao?”
Người cạnh nam binh kia cau mày trách:
“Tô Bách, cậu đừng có nói linh tinh! Mọi người là chiến hữu, để xảy ra mâu thuẫn sẽ không hay.”
Nam binh Tô Bách hừ lạnh: “Tôi nói có sai đâu, vừa rồi rõ ràng cô ấy định thấy chết mà không cứu, không hề coi Lý Kiêu là chiến hữu.”
Manh Nhiễm Nhi phản bác: “Ai nói cô ấy thấy chết mà không cứu, không phải sau đó cô ấy đã đưa Lý Kiêu xuống à!”
“Ai biết được, nói không chừng là Lý Kiêu quấn lấy Nhiếp Nhiên, nếu Lý Kiêu bị ép đến mức muốn đồng quy vu tận thì người bị thiệt cũng là Nhiếp Nhiên thôi.”
Tô Bách nói cũng hợp tình hợp lý, dù sao con thỏ mà tức lên còn cắn người mà.
“Cũng đúng, nếu cô ấy thật lòng muốn cứu người thì đã không nói thế rồi. Là người thông minh không có lý nào cứu xong còn nói vậy, khác gì tốn sức mà còn không được cảm ơn.” Nam binh bên cạnh gật đầu.
“Chứng tỏ chiến hữu này không chỉ thích chém gió mà còn dám giết người.” Tô Bách cười dùng một câu tổng kết về Nhiếp
Nhiên.
Mọi người phá lên cười. Phương Lượng và
Uông Tư Minh cau mày lại. Dương Thụ thì định đứng lên đánh người, nhưng bị bọn họ nhanh tay giữ lấy.
Dương Thụ còn chưa giãy ra, đã nghe thấy có người nói: “Được rồi, cho dù Nhiếp
Nhiên chém gió nhưng ít ra người ta dám làm.”
Tiếng cười trong xe dừng lại, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn qua.
Triệu Thiển Mạch tiếp tục bất bình thay
Nhiếp Nhiên: “Hơn nữa Nhiếp Nhiên xử lý chuyện khẩn cấp rất hoàn hảo, cho dù cô ấy hay là Lý Kiêu thì cũng đều bình an hạ cánh, chỉ riêng điểm này thôi là chúng ta đã không có gì để nói người ta rồi.”
“Đúng thế!” Manh Nhiễm Nhi ăn nói vụng về, bây giờ có Triệu Thiển Mạch lên tiếng, cũng vội vàng gật đầu phụ họa.
Tô Bách khó hiểu nói: “Triệu Thiển Mạch, không phải khoảng thời gian trước cô không thích Nhiếp Nhiên lắm à, sao lúc này lại thay đổi thái độ thế?”
“Tôi thay đổi thái độ gì đâu, chỉ cảm thấy đúng là thế thôi. Tôi với cô ấy bình thường, nhưng người ta có năng lực xử lý thì đáng được khẳng định.” Triệu Thiển Mạch khoanh hai tay trước ngực, trả lời.
Tô Bách khinh thường: “Năng lực xử lý cái gì, không nghe lời sĩ quan huấn luyện, tự ý quyết định. Không biết hai sĩ quan huấn
Nguồn : we btruy en onlin e.com
luyện nghĩ thế nào mà lại chỉ phạt chạy thôi.”
“Ồ! Nghe ý anh là muốn cô ấy cuốn xéo à?”
Triệu Thiển Mạch chất vấn anh ta.
Dù Tô Bách có suy nghĩ này cũng không dám thể hiện ra, vội nói: “Không phải thế, tôi chỉ cảm thấy hai sĩ quan huấn luyện đã nhẹ tay với cô ấy thôi.”
“Yên tâm, nếu anh có bản lĩnh như cô ấy, tôi tin sĩ quan huấn luyện cũng sẽ nhẹ tay với anh. Chỉ sợ là anh không có thôi.”
Triệu Thiển Mạch không thèm nể mặt đối phương. Bởi vì cô ta rất rõ tại sao Tô Bách nói móc Nhiếp Nhiên thế này. Lúc nãy ở trên không trung, cô ta và Tô Bách ở cùng một độ cao nên nhìn thấy rõ Tô Bách mở dù đầu tiên trước khi sĩ quan huấn luyện ra lệnh.
Anh ta vốn phiền muộn vì mình không kiên nhẫn, mở dù trước thời hạn, mà lúc nãy Nhiếp Nhiên lại cho là vẫn chưa tới lúc
mở dù thì khác gì đang vả vào mặt Tô
Bách.
“Triệu Thiển Mạch, sao cô cứ phải nhắm vào tôi thế hả?” Tô Bách tức giận.
Đáng tiếc Triệu Thiển Mạch vẫn tiếp tục nói: “Tôi nhắm vào anh bao giờ? Tôi chỉ nói thật thôi. Sao hả, tôi không thể có tự do ngôn luận à?” ?
“Cô…”
Tô Bách định nói tiếp thì bị nam binh bên cạnh ngăn lại: “Được rồi được rồi, mọi người đều là chiến hữu, là anh em, đừng lầmĩ tổn thương tình cảm.”