Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2001
CẬU QUEN CÁC BINH LÍNH QUÂN KHU 9 À?
Huấn luyện buổi sáng kết thúc, đến giờ ăn sáng mọi người đều thả lỏng đi vào phòng ăn. Đúng lúc này các binh lính Quân khu 9 đi làm nhiệm vụ dã ngoại trở về, cũng tới ăn sáng.
Tất cả đều gặp Nhiếp Nhiên.
Tối hôm qua bọn họ đã nghe Cổ Vinh An nói Nhiếp Nhiên không chỉ vào được Quân khu 9 mà còn hoàn thành rất tốt huấn luyện ăn thịt bò sống.
Ai cũng mừng cho cô.
Bây giờ thấy Nhiếp Nhiên, mọi người đều tự nhiên tiến lên chào hỏi.
“Nhiếp Nhiên, được đấy! Nghe Cổ Vinh An nói cô ăn hết cả đĩa thịt bò sống.”
“Nhiếp Nhiên, cô không biết đâu, năm đó
Lý Vọng ăn xong nên gần chết, cô còn lợi hại hơn cậu ta!”
“Đúng thế!”
Trước đây bọn họ đều cùng Nhiếp Nhiên làm nhiệm vụ trên hòn đảo phía sau, mọi người ở trên đảo nửa tháng nên rất quen thuộc.
Lý Vọng vội đi tới đuổi người: “Có phải các cậu rảnh quá không có việc gì làm không, cẩn thận đội trưởng Vụ tính sổ với các cậu!”
Nam binh bên cạnh không chỉ không sợ mà còn cười nói: “Ha ha ha ha! Lý Vọng, tôi đã nói Nhiếp Nhiên là khắc tinh của cậu mà cậu còn không tin.”
“Mận này, đừng có gắng sức quá nhé, kẻo lại nát bét thì không hay đâu.”
Đám người kia không sợ chết trêu chọc Lý
Vọng làm anh ta tức giận giậm chân: “Tôi thấy các cậu ngứa da muốn ăn đòn rồi đúng không!”
Nói xong anh ta giơ tay lên, nam binh đứng gần nhất vội lắc người tránh ra xa: “Ai ya, sĩ quan huấn luyện Lý của chúng ta giận rồi.”
“Có đi không hả?”
Lý Vọng vẫn giơ tay giống như chuẩn bị đánh người, nam binh kia vô tình thấy đội trưởng Vụ đang đi đến đây, vội đầu hàng:
“Được được được, đi ngay đi ngay, chúng tôi đi là được chứ gì, cậu chẳng có tình đoàn đội gì cả.” Anh ta còn tốt bụng nhắc nhở Nhiếp Nhiên: “Nhiếp Nhiên, nhớ làm mất mặt Lý Vọng nhiều vào nhé, tên này da thô thịt dày, càng đánh càng lì, cố lên!”
“Cố lên!”
“Cố lên nhé!”
Ai chạy qua Nhiếp Nhiên cũng giơ tay cổ vũ cô làm Lý Vọng hận không thể đấm cho mỗi người một phát.
Nhưng bọn họ chạy nhanh như chạch, anh ta căn bản không đánh được.
Nhiếp Nhiên thấy bọn họ khích lệ mình, cuối cùng ném cho Lý Vọng một câu: “Sĩ quan huấn luyện, xem ra nhân duyên của thầy quá tệ.”
Sau đó cô bỏ đi.
Lý Vọng bị cô làm nghẹn họng, ngực đau tức.
Mà những người khác thì ngây ra, đây là lần kinh ngạc thứ hai sau vụ thịt bò sống tối qua.
Bọn họ không ngờ Nhiếp Nhiên lại quen các binh lính Quân khu 9.
Cô gái này có lai lịch thế nào vậy?
Không phải cô là tân binh vào cùng bọn họ à?
Cả đám người đứng đực ra nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên.
Mấy người Uông Tư Minh, Lý Kiêu thì rất bình tĩnh, bọn họ đi thẳng vào phòng ăn.
Cả bữa sáng, mọi người đều vừa ăn vừa nhìn Nhiếp Nhiên, trong mắt toàn vẻ không tưởng tượng nổi.
Manh Nhiễm Nhi bị Triệu Thiển Mạch và những người khác xúi giục, nghiến răng dịch lại gần cô.
“Nhiếp Nhiên…”
Cô ta thăm dò, thấy Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn mình, ừ một tiếng rồi lại cúi đầu thì thấy hơi lúng túng.
Manh Nhiễm Nhi đau khổ nhìn đám người
Triệu Thiển Mạch, thấy bọn họ ra hiệu cho mình tiếp tục, chỉ có thể ngồi xuống nghĩ cách nói chuyện với Nhiếp Nhiên.
Hết cách rồi, ai bảo trong đám người này chỉ có cô ta từng nói chuyện với Nhiếp
Nhiên.
“Chuyện là…”
Manh Nhiễm Nhi không biết nên mở miệng thế nào, ấp úng mãi, Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Có chuyện gì à?”
Manh Nhiễm Nhi lúng túng cười: “À thì… thật ra cũng không phải là chuyện lớn, chỉ là tò mò mấy người vừa nãy nói chuyện với cậu đều là binh lính Quân khu 9 à?”
Nhiếp Nhiên gật đầu, trả lời thẳng thắn:
“Đúng thế.”
Có được câu trả lời khẳng định, Manh
Nhiễm Nhi hô lên: “Woa! Cậu siêu thế, lại còn quên cả người Quân khu 9! Sao mọi người lại quen nhau thế?”
Người xung quanh nghe thấy Nhiếp Nhiên quen người Quân khu 9 thật, đều dựng tại lên nghe.
Nhiếp Nhiên nể tình nữ binh này từng giúp mình nên nói sự thật: “Trước đây hai đơn vị cùng làm nhiệm vụ, nói chuyện nên quen thôi.”
“Thế à, hâm mộ cậu quá.”
Nhiếp Nhiên cau mày lại: “Có gì mà hâm mộ, đến khi cô thành một phần trong đó, cô cũng sẽ quen biết họ thôi mà.”
“Đúng là thế, nhưng mà… cứ cảm thấy bây giờ cậu có thể nói chuyện với bọn họ, y như đã là một phần của Quân khu 9 ấy.”
Không chỉ có cô ta mà tất cả mọi người đều nghĩ vậy.
Nhiếp Nhiên không phải là người giỏi nhất, nhưng cô luôn dễ dàng hoàn thành bất cứ chuyện gì, nhìn không căng thẳng và khó khăn như bọn họ, hơn nữa bây giờ cô còn quen cả người Quân khu 9 khiến cảm giác này càng thêm mãnh liệt.
“Cô không phải là một phần của Quân khu 9 à?” Nhiếp Nhiên hỏi.
Manh Nhiễm Nhi lắc đầu: “Nhưng chúng tôi vẫn phải qua được kỳ hạn sát hạch.”
“Tôi cũng vậy, không có liên quan đến việc quen biết hay không.” Nhiếp Nhiên ăn xong miếng cháo cuối cùng, đứng lên, bê đĩa đồ ăn rời khỏi phòng.
Câu này tưởng như chỉ là trả lời Manh
Nhiễm Nhi, nhưng trên thực tế là nói cho mọi người ngồi ở đây nghe. Cô ám chỉ cô cũng giống như bọn họ, mọi người đều cùng một điểm xuất phát, không có gì khác nhau. Cho nên cũng không cần phải suốt ngày chú ý đến cô.