Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2002
KẺ ĐIÊN DANH XỨNG VỚI THỰC
Những binh lính này đều là người thông minh, sao lại không hiểu ý cô cơ chứ?
Thực ra bọn họ cũng chỉ kinh ngạc vì
Nhiếp Nhiên quen người Quân khu 9 thôi chứ không có ý gì khác.
Nhưng nếu cô đã nói thế rồi, đương nhiên mọi người cũng hiểu, không nói thêm gì nữa.
Mà bọn họ cũng không có thời gian mà xoắn xuýt nhiều. Bởi vì một vòng huấn luyện mới lại bắt đầu.
Lý Vọng và Phùng Chí chia ra dạy bọn họ các hạng mục huấn luyện khác nhau, Lý
Vọng đã dạy được hơn nửa tháng tạm thời
dừng lại, đến lượt Phùng Chí tiếp nhận.
Phong cách dạy học của Phùng Chí hoàn toàn khác Lý Vọng, anh ta rất ít nói, có thể nói một chữ tuyệt đối không nói hai chữ khiến Nhiếp Nhiên cảm thấy như đang nhìn Quý Chính Hổ.
Nhưng về bản chất thì anh ta và Quý Chính
Hổ lại khác nhau.
Vì ban đầu phải nhận lớp 6 toàn những người kém nhất nên Quý Chính Hổ không thích bọn họ, từ đó tính cách cũng bị ảnh hưởng, nhưng sau này đã hết rồi.
Mà Phùng Chí thì trời sinh đã không thích nói nhiều.
Tuýt!
Mới tờ mờ sáng, Phùng Chí đã bắt đầu thổi còi. Đám tân binh gần như theo bản năng bật dậy, mặc quần áo đi giày, chạy nhanh xuống dưới.
Bọn họ đã quen với kiểu huấn luyện bất ngờ này, tất cả đều tập hợp trong thời gian quy định.
“Chuẩn bị mười phút, sau đó tập hợp ở đường băng.” Phùng Chí nhìn đồng hồ, ra lệnh cho các tân binh.
Nghe thấy mệnh lệnh này, mọi người biết hôm nay phải huấn luyện bay, tất cả đều lên tầng chuẩn bị.
Mười phút sau, mọi người lại xuống tầng tập hợp rồi đi đến đường bằng.
Phùng Chí đã chờ sẵn ở đó, anh ta thấy mọi người đến đông đủ, ra lệnh cho bọn họ lên máy bay trực thăng.
Máy bay chậm rãi cất cánh.
Trong tiếng động lớn của máy bay, mọi người tìm chỗ ngồi xuống một cách ngay ngắn.
Phùng Chí nói: “Lát nữa huấn luyện nhảy dù, mỗi người sẽ mang theo trang bị nhảy
từ độ cao 3500 mét xuống, đến khoảng cách nhất định, tôi sẽ ra lệnh cho mọi người mở dù. Nhớ kỹ, tôi chưa bảo mở thì tuyệt đối không được mở.”
“Rõ!” Tất cả hô lên vang dội.
Lý Kiêu âm thầm nhìn Nhiếp Nhiên.
Ngay cả Dương Thụ cũng cau mày nhìn cô với ánh mắt lo lắng.
Bởi vì trong đám bọn họ chỉ có mỗi Nhiếp
Nhiên là chưa từng huấn luyện nhảy dù.
Thời gian Nhiếp Nhiên ở đơn vị dự bị không nhiều, chưa hề tham gia hạng mục huấn luyện này, lúc quay về chỉ sát hạch những mục cơ bản thôi nên bọn họ lo lắng
Nhiếp Nhiên không dám nhảy.
Hơn nữa quan trọng nhất là lần này Phùng
Chí nói anh ta ra lệnh mới được mở dù, khiến bọn họ càng lo hơn.
Trước kia bọn họ đều có khoảng cách quy định, chỉ cần đến điểm là có thể mở dù.
Bây giờ do Phùng Chí quyết, đây là bài kiểm tra xem người nhảy dù có giỏi chịu đựng, đủ dũng khí đối mặt với tình huống không biết không.
Lần đầu tiên đã phải huấn luyện cái này đúng là quá khó cho Nhiếp Nhiên.
Lý Kiêu thấy nếu Quân khu 9 đã nhận
Nhiếp Nhiên thì thế nào cũng đã nghiên cứu kỹ hồ sơ của cô, chắc chắn Phùng Chí biết Nhiếp Nhiên chưa từng huấn luyện cái này.
Bây giờ anh ta cố ý không để ý đến Nhiếp
Nhiên, rõ ràng là đang kiểm tra cô. Xem cô có chủ động nói ra vấn đề của mình không.
Nhưng hiển nhiên là Nhiếp Nhiên không hề nói.
Tất cả mọi người chuẩn bị ổn thỏa xong, máy bay đã tới độ cao chỉ định.
Khoang máy bay được mở ra.
Lúc này trời đã sáng trưng, nắng sớm chiếu vào trong khoang.
Đứng giữa không trung ở độ cao 3500 mét, ánh sáng phủ lên người bọn họ một tầng màu vàng chói mắt.
Đèn trên của máy bay sáng lên, ra hiệu đã có thể tiến hành huấn luyện nhảy dù.
“Tất cả mọi người chuẩn bị.”
“Nhảy!”
Phùng Chí ra lệnh, các tân binh đã chuẩn bị xong mang theo trang bị nối đuôi nhau nhảy ra khỏi khoang.
Nhiếp Nhiên ở tốp cuối, Phùng Chí nhìn chằm chằm cô.
Nhưng cho dù đến thời khắc cuối cùng, cô vẫn không hề do dự nhẹ nhàng nhảy xuống.
Phùng Chí cau mày lại.
Cô chưa được huấn luyện ở mảng này, không cẩn thận sẽ mất mạng.
Từ lần cứu viện trước anh ta đã nhìn ra cô gái này điên cuồng liều mạng thế nào, nhưng không ngờ cô có thể điên và liều đến mức này.
Vì để theo kịp, không bị trừ điểm mà dám làm như vậy.
Đúng là kẻ điên danh xứng với thực!